Em họ của Cố Trí Lễ là Cố Hiên, đi cùng ba mẹ đến đây. Vừa vào cậu đã thấy một bàn có người quen, chào hỏi một tiếng rồi sang đó ngồi.
Cố Hiên rất ngạc nhiên trước cách bài trí lễ đường nhà họ Ôn, cậu che miệng nhỏ giọng nói với người đàn ông tuấn tú bên cạnh: "Anh Từ, nhà họ Ôn này đúng là chơi trội! Trang trí lễ đường cứ như tiên cảnh vậy!"
Từ Bi Cô đến với tư cách bạn thân của Cố Trí Lễ, thường ngày mấy người họ cũng khá thân thiết với nhau.
Người đàn ông lạnh nhạt "Ừ" một tiếng coi như đáp lại. Anh không có hứng thú thưởng thức những thứ xa hoa này, chỉ nhấp một ngụm trà, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía đôi uyên ương đang kính rượu, khẽ nheo lại.
Ai ngờ được, một người khắc kỷ thủ lễ như Cố Trí Lễ lại là người đầu tiên kết hôn. Thậm chí Từ Bi Cô có thể tưởng tượng ra sau khi kết hôn, Cố Trí Lễ sẽ càng ít nói và thủ lễ hơn.
Đến lúc đó, e rằng chỉ muốn rủ cậu ta ra ngoài uống rượu cũng khó.
Với tính cách của Cố Trí Lễ, dù không yêu người phụ nữ kết hôn với mình, anh cũng sẽ tôn trọng vợ. Cố Trí Lễ sẽ làm tất cả những gì một người đàn ông nên làm trong hôn nhân.
Chẳng liên quan đến tình yêu, chỉ đơn thuần là bản năng của anh.
Từ Bi Cô vẫn luôn nói, Cố Trí Lễ đúng là người cũng như tên, thủ lễ quá mức. Từng lớp xiềng xích lễ giáo trói buộc anh thành một người đàn ông không có h@m muốn, lúc nào cũng nghiêm trang, nhìn thôi đã thấy mệt mỏi và nhạt nhẽo.
Vẫn còn một câu anh giữ lại không nói – người bị trói buộc như vậy, sớm muộn gì cũng sụp đổ.
Ánh mắt anh lại rơi xuống người Ôn Thanh Chi, rồi nhanh chóng thu về. Anh khẽ cười, cúi đầu uống một ngụm trà.
Hi vọng là vậy.
*
Tiệc đính hôn diễn ra suôn sẻ.
Ôn Thanh Chi tự nhận mình có trí nhớ tốt. Tuy không phải thuộc dạng đã gặp là sẽ không quên, nhưng cũng được coi là có khả năng ưu việt. Thế nhưng, Cố Trí Lễ cứ dắt cô đi chào hỏi hết người thân này đến người thân khác trong dòng họ, chỉ riêng việc nhớ tên và cách xưng hô thôi cũng đủ khiến cô choáng váng.
Gia tộc họ Cố quả thật rất lớn, đây mới chỉ là một phần những người thân thiết, Ôn Thanh Chi không dám tưởng tượng đến cảnh tượng trong đám cưới.
Kính rượu xong với các bậc trưởng bối rồi đến bạn bè. Ôn Thanh Chi không mời nhiều bạn, người đứng đầu là Hạ Gia Âm. Sau khi đón khách xong, trước khi bắt đầu bữa tiệc, Ôn Thanh Chi thay bộ sườn xám màu đỏ để kính rượu. Bây giờ, đứng bên cạnh Cố Trí Lễ với bộ vest đen, cô càng thêm rực rỡ, xinh đẹp vô song.
Hạ Gia Âm nhìn Ôn Thanh Chi mỉm cười đi về phía mình, không kìm được nước mắt.
Ôn Thanh Chi cười an ủi cô vài câu, rồi đi sang bàn bên cạnh.
Đến bàn Từ Bi Cô, chưa kịp để Cố Trí Lễ giới thiệu, Cố Hiên đã cười hì hì chạy đến tự giới thiệu: "Chào chị dâu! Em là Cố Hiên, em họ của Cố Trí Lễ, chị dâu cứ gọi em là Tiểu Hiên như anh của em là được."
Người nhà họ Cố đa phần đều trầm tĩnh, ít ai nhiệt tình như Cố Hiên. Ôn Thanh Chi bị cậu gọi "chị dâu" một cách vô cùng tự nhiên khiến má cô nóng bừng, nhưng vẫn gật đầu đáp lại.
Thấy chị dâu dịu dàng như vậy, Cố Hiên vui mừng thay Cố Trí Lễ, nâng ly chúc: "Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!"
Nói xong, cậu hào sảng uống cạn một ly.
Từ Bi Cô thấy thật sự không thể nhìn nổi bộ dạng ngốc nghếch này của cậu ta.
Cố Trí Lễ nhàn nhạt liếc Cố Hiên một cái, rồi nói với Ôn Thanh Chi: "Nó quen kiểu ăn nói không kiêng dè rồi, em đừng để bụng."
Lúc này Cố Hiên mới nhận ra lời mình nói dường như không thích hợp, cậu gãi đầu, cũng bắt đầu câu nệ hơn: "Xin lỗi chị dâu… Lời này đáng lẽ em nên đợi đến đám cưới nói mới đúng."
Ôn Thanh Chi bật cười, cô lại thấy Cố Hiên khá đáng yêu: "Không sao đâu."
"Đây là Từ Bi Cô, chủ tịch của công ty Khoa học Kỹ thuật Thiên Ngự." Ánh mắt Cố Trí Lễ dừng trên người Từ Bi Cô.
Ôn Thanh Chi không khỏi nhìn thêm anh ta vài lần. Còn trẻ mà đã ngồi lên vị trí chủ tịch, không cần nghĩ cũng biết anh ta là người giỏi dùng thủ đoạn cỡ nào. Nhưng anh ta lại sở hữu vẻ ngoài tuấn tú, cộng thêm đôi mắt đào hoa đa tình, toát lên vẻ phong lưu, hào hoa.
Thật khó tin Cố Trí Lễ lại có người bạn như vậy, rõ ràng tính cách hai người hoàn toàn khác biệt.
Đôi mắt đào hoa của Từ Bi Cô ánh lên ý cười, giọng điệu thoải mái, tùy ý: "Đúng là ngoài mấy câu khách sáo ra thì lão cổ hủ như cậu chẳng biết nói gì khác. Cưới được người vợ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như Ôn tiểu thư đây, Cố Trí Lễ cậu tốt số thật đấy."
Vốn tưởng người đàn ông trầm tĩnh này sẽ im lặng như mọi khi, nào ngờ anh lại mở miệng nói: "Đúng là vinh hạnh của tôi."
Từ Bi Cô có chút bất ngờ, nhìn Cố Trí Lễ thêm vài lần, ánh mắt đầy ẩn ý.
Anh lại nhìn về phía Ôn Thanh Chi, nụ cười bất cần đời cũng thu lại vài phần, nâng ly tự giới thiệu lại lần nữa: "Từ Bi Cô, bạn đại học của Cố Trí Lễ, Ôn tiểu thư cứ gọi tôi Tiểu Từ là được rồi."
Ôn Thanh Chi hiểu rõ những lời xã giao này, cô giữ giọng điệu vừa phải, giữ khoảng cách vừa đủ, mỉm cười cụng ly với anh ta: "Anh Từ quá khen rồi."
Từ Bi Cô cười không nói, lại cụng ly với Cố Trí Lễ, mặc kệ Cố Trí Lễ có uống hay không, anh tự mình uống cạn.
Đi một vòng như vậy, tuy Ôn Thanh Chi chỉ uống trà thay rượu, nhưng bụng cũng hơi khó chịu, chứ đừng nói đến Cố Trí Lễ, người thật sự uống rượu.
May mà sau khi kính rượu xong, khách khứa bắt đầu dùng bữa, hai người cũng có thời gian nghỉ ngơi.
Ôn Thanh Chi còn một bộ lễ phục cần thay. Cô nhìn Cố Trí Lễ bên cạnh, sắc mặt có chút ửng hồng hơn thường ngày, ngập ngừng nói: "Em muốn về nhà chính thay lễ phục, dì Thu đã nấu canh giải rượu ở đó rồi."
Nhận thấy ánh mắt Cố Trí Lễ nhìn mình có chút sâu xa, Ôn Thanh Chi vô thức li3m môi: "... Anh có muốn uống chút không?"
Chiếc lưỡi ướt át lướt qua đôi môi đỏ mọng, phủ lên một lớp bóng nước, trông thật hấp dẫn.
Ánh mắt Cố Trí Lễ nhìn từ nơi đôi mắt trong veo, đầy quan tâm của cô lướt qua sống mũi cao thẳng, rồi dừng lại trên đôi môi mềm mại kia. Ánh mắt sâu thẳm càng thêm u tối, đáy mắt đen nhánh cuồn cuộn cảm xúc mãnh liệt.
Anh biết, đôi môi mềm mại ấy đã từng chạm vào xương quai xanh của mình...
Cổ họng anh khô khốc, bàn tay buông thõng bên người anh chợt siết chặt, gân xanh nổi lên.
Cố Trí Lễ biết rõ mình không nên nhìn cô như vậy, không nên có những suy nghĩ dơ bẩn đó. Nhưng lần đầu tiên, anh không muốn kiềm chế, cũng không thể kiềm chế được.
Chỉ cần nhìn thấy cô, dù có chép tay Kinh Thanh Tâm hàng chục lần, cũng không có tác dụng.
Ôn Thanh Chi không hiểu ánh mắt khó dò của anh, chỉ mơ hồ cảm thấy có chút nguy hiểm, theo bản năng muốn lùi lại: "Anh uống khá nhiều rượu rồi, uống chút canh giải rượu có lẽ sẽ dễ chịu hơn..."
Số rượu đó đối với Cố Trí Lễ mà nói chẳng đáng là gì.
Hành động lùi lại của Ôn Thanh Chi đã k1ch thích lý trí đang lung lay của anh. Cố Trí Lễ bất ngờ nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô trước ánh mắt kinh ngạc của cô, ngăn cô lùi lại.
Giọng Cố Trí Lễ khàn khàn: "Anh hơi choáng, em dìu anh đi."
Ôn Thanh Chi thấy trạng thái của anh có vẻ không ổn, nghĩ rằng anh say rượu nên cũng không để ý đến bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình, còn ân cần nói: "Vậy anh vịn vào em, nếu thấy khó chịu thì nói với em nhé."
Cố Trí Lễ "Ừ" một tiếng. Ôn Thanh Chi đi trước anh một chút, thành thạo dìu anh về phía nhà chính.
Ôn Thanh Chi, em dễ bị lừa quá rồi!