Ôn Thanh Chi đỡ anh ngồi xuống sô pha, Cố Trí Lễ mới chậm rãi buông bàn tay đang giữ chặt cô ra.
Cổ tay trắng nõn của cô hằn lên một vòng đỏ nhạt.
Cố Trí Lễ lúc này mới nhận ra vừa rồi anh nắm tay cô hơi mạnh, nhưng Ôn Thanh Chi lại không hề lên tiếng.
Cô dường như không hề để ý đến vết hằn trên cổ tay mình, thấy Cố Trí Lễ hơi cau mày cô chỉ nghĩ anh đang khó chịu.
"Cố Trí Lễ, anh đợi chút, em đi lấy canh giải rượu."
Nói xong, cô liền xoay người đi vào phòng ăn, bước chân vội vã. Cố Trí Lễ thu hồi ánh mắt đang nhìn cô, hàng mi dày khép lại che giấu đi ánh nhìn đầy chiếm hữu.
Chẳng mấy chốc, Ôn Thanh Chi đã bưng một bát canh màu trà trở lại. Cảnh tượng đập vào mắt khiến người ta không thể nhìn chỗ khác được——
Người đàn ông dáng dấp cao ráo tùy ý dựa vào sô pha, một chân hơi co lại, cà vạt trước ngực không biết từ lúc nào đã bị kéo lệch, anh nhắm nghiền hai mắt, đầu ngả ra sau, đường quai hàm sắc nét trông rất gợi cảm, ngũ quan anh tuấn dưới ánh đèn nhạt khiến gương mặt của anh càng thêm điển trai.
Ôn Thanh Chi ngẩn người ra một lúc, rồi nhanh chóng hoàn hồn. Cô tự trách bản thân trong lòng một phen, rồi mới ổn định tinh thần bưng canh lại gần.
Cố Trí Lễ đã khó chịu như vậy rồi, sao cô còn có tâm trí ngắm anh chứ!
"Cố Trí Lễ... Anh có ổn không?" Giọng nói mềm mại ngọt ngào vang lên bên tai, Cố Trí Lễ chậm rãi mở đôi mắt đen láy, nhìn cô gái đang khẽ cau mày tiến lại gần.
Cô đưa chén sứ hơi lạnh đến bên miệng anh, "Anh uống canh giải rượu đi, sẽ dễ chịu hơn đấy."
"Đút cho anh đi." Cố Trí Lễ nhìn cô nói.
Ôn Thanh Chi ngẩn người, do dự một lúc.
"Được không?" Giọng anh nghe có vẻ rất khó chịu, lại có chút đáng thương.
Ôn Thanh Chi né tránh ánh mắt của anh, vành tai ửng đỏ, rồi cô khẽ "Ừm" một tiếng.
Cô cầm thìa từng muỗng một đút canh giải rượu cho Cố Trí Lễ. Suốt cả quá trình, Ôn Thanh Chi cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, không dám ngẩng lên nhìn người đàn ông gần trong gang tấc.
Canh đã hết, Ôn Thanh Chi mới như trút được gánh nặng, hơi lùi người ra sau. Cô lấy cớ đặt chén xuống để che đi khuôn mặt đỏ ửng: "Cố, Cố Trí Lễ, anh nghỉ ngơi ở đây một lát nhé, em lên lầu thay đồ."
Bên ngoài vẫn còn khách đang đợi, họ không có nhiều thời gian để trì hoãn.
Nói xong, cô đứng dậy định rời đi.
"Ôn Thanh Chi." Cố Trí Lễ gọi cô lại. Im lặng hai giây, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp.
"Đính hôn vui vẻ."
Một câu nói không đầu không đuôi lại khó hiểu.
Khi Ôn Thanh Chi thay xong bộ lễ phục thứ ba và trang điểm xong đi xuống, Cố Trí Lễ đã hoàn toàn khác hẳn.
Cà vạt trước ngực đã được thắt ngay ngắn, bộ vest ban nãy hơi xộc xệch giờ đã chỉnh tề hơn. Ngay cả ánh mắt của anh cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Ôn Thanh Chi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may mà đã chuẩn bị canh giải rượu từ trước.
Cô thay một chiếc váy cúp ngực màu trắng tinh khôi, trông như một viên ngọc trai nhỏ xinh đẹp. Cố Trí Lễ nuốt nước bọt, khen một câu: "Rất đẹp."
"Cảm ơn." Ôn Thanh Chi mỉm cười đáp lại, rồi quan tâm hỏi: "Anh đỡ hơn chưa?"
Cố Trí Lễ: "Đỡ hơn nhiều rồi, vừa nãy cảm ơn em."
Ôn Thanh Chi cong môi cười, nghiêng đầu nói: "Không có gì đâu, hôm trước em leo núi bị thương, cũng may nhờ có anh giúp đỡ."
"Nhưng mà chúng ta phải nhanh chóng ra lễ đường thôi."
Khách khứa vẫn còn đang đợi.
"Được."
Dây dưa một hồi rất khá nhiều thời gian, Diêu Vi chờ lâu không thấy hai người họ quay lại chắc sẽ lo lắng lắm. Quả nhiên, khi bọn họ vừa trở lại lễ đường, Diêu Vi quan tâm hỏi nhiều thêm mấy câu.
Bàn tiệc này toàn là bậc trưởng bối của Ôn gia và Cố gia. Ôn Thanh Chi và Cố Trí Lễ ngồi cạnh nhau, giữa ông nội Ôn và ông nội Cố.
Tất cả các chủ đề trên bàn tiệc đều xoay quanh hai người.
"Hai đứa cũng đã đính hôn rồi. Con chọn một ngày đẹp trời để Trí Lễ đưa con đến Bắc Kinh chơi, cũng để nhà họ Cố chúng ta có cơ hội làm tròn lễ nghĩa của chủ nhà." Cố Tuý nói với vẻ mặt từ ái.
Đã đính hôn rồi, đương nhiên Ôn Thanh Chi sẽ phải đến Bắc Kinh ở một thời gian, hơn nữa cô còn có nhiệm vụ phải hoàn thành, dù thế nào thì chuyến đi Bắc Kinh này cũng nhất định phải đi.
Nhân lúc hai nhà đều có mặt, ông nội Ôn thẳng thắn quyết định việc này: "Ngày kia thời tiết tốt đó, con đi cùng Trí Lễ lên Bắc Kinh, mấy năm nay con cũng bận rộn với công việc, cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, coi như chuyến này là đi du lịch thư giãn đi."
Diêu Bính ngồi bên cạnh mỉm cười gật đầu, đồng ý với quan điểm của ông nội Ôn, Ôn Thanh Chi cũng không có ý kiến gì.
Tiệc đính hôn kết thúc viên mãn, chuyện đi Bắc Kinh cứ như vậy được quyết định.
*
Theo phong tục ở Tô Thành, hai người chưa chính thức đăng ký kết hôn thì vẫn không ở chung, Ôn Thanh Chi vẫn ở lại Ôn Uyển, Cố Trí Lễ trở về biệt thự Hải Thanh.
Chiếc Maybach chạy bon bon trên đường cao tốc, trong xe yên tĩnh không một tiếng động. Trần Tự từ kính chiếu hậu liếc nhìn ông chủ của mình.
Anh đang nhắm mắt, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm.
Sao đính hôn với Ôn tiểu thư rồi mà Cố tổng lại không có vẻ gì là vui mừng nhỉ?
Phải biết rằng mấy hôm trước, Trần Tự nhìn thấy Cố Trí Lễ cõng một người phụ nữ xuất hiện trước mặt anh ta, không khác gì sét đánh ngang tai. Càng chấn động hơn là, sau khi đặt người xuống, không biết nghĩ gì mà anh lại bế cô lên! Còn tự mình đặt cô vào trong xe.
Động tác của Cố Trí Lễ nhẹ nhàng cẩn thận như sợ người trong lòng bị va đập, e là ngay cả chính anh cũng không nhận ra.
Trần Tự nghĩ, ít nhất Cố Trí Lễ cũng thích Ôn tiểu thư. Nếu không với tính cách của Cố Trí Lễ, sao lại có thể làm ra hành động như vậy được. Cố Trí Lễ đã sớm là người nắm quyền chủ chốt của cả Cố gia, nếu là chuyện anh không muốn, không ai có thể ép buộc được.
Nhưng bây giờ Trần Tự lại không đoán được suy nghĩ của ông chủ.
Trần Tự thầm than trong lòng, tâm tư của ông chủ đúng là khó đoán!
Anh ta thu hồi suy nghĩ, quyết định tập trung lái xe. Xe vừa xuống cao tốc, điện thoại của Cố Trí Lễ vừa lúc reo lên.
Cố Trí Lễ mở mắt ra, hơi khó chịu kéo cà vạt, nhìn thấy cái tên đang nhấp nháy trên màn hình mới nghe máy.
"Muốn đi uống rượu không, Cố Trí Lễ?" Giọng nói khẽ khàng của Từ Bi Cô vang lên từ đầu dây bên kia.
Từ Bi Cô còn có việc làm ăn phải bàn ở Tô Thành, còn phải ở lại đây vài ngày.
Cố Trí Lễ im lặng, Từ Bi Cô không để tâm, anh vừa định nói em họ Cố Hiên của cậu cũng ở đây, không uống thì cũng đến đón em họ cậu đi, lại ngoài dự đoán nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Cố Trí Lễ.
"Đi. Ở đâu?"
Từ Bi Cô nhướng mày.
Sự khác thường tất có nguyên nhân.
Từ Bi Cô điềm nhiên nói địa chỉ quán bar, chiếc Maybach quay đầu, chạy về hướng hoàn toàn khác với lúc trước.
Đẩy cửa bước vào, trong phòng bao sang trọng không chỉ có Từ Bi Cô và Cố Hiên như Cố Trí Lễ tưởng tượng.
Bên cạnh Từ Bi Cô có một người phụ nữ mặc váy ngắn, khuôn mặt xinh đẹp, đang cầm một ly rượu đưa đến bên miệng anh ta.
"Từ tổng, uống thêm ly nữa đi~"
Giọng nói kia cố ý nũng nịu nghe thật chói tai.
Hoàn toàn không giống Ôn Thanh Chi, giọng nói ngọt ngào tự nhiên, rõ ràng cô chỉ nói những câu nói bình thường, lại khiến anh bứt rứt khó chịu.
Nhìn cảnh tượng "nóng bỏng" trong phòng bao, sắc mặt Cố Trí Lễ lập tức sa sầm.
——
Yên tâm đi, Cố tổng của chúng ta là lớp trưởng lớp nam đức, anh ấy chính là hình mẫu lý tưởng cho việc giữ gìn phẩm hạnh!