Dụ Dỗ Vào Bẫy Rập

Chương 5: Mộng đẹp



Khung cảnh mờ ảo, không phải bóng tối đen kịt mà là thứ ánh trăng tím huyền hoặc, khắp nơi tràn ngập những đóa hồng leo rực rỡ, quấn quýt lấy nhau, đẹp đến nghẹt thở.

"Anh Cố..." Một giọng nói mềm mại như rót mật bất chợt vang lên bên tai, dịu dàng đến tận đáy lòng, khiến tim người ta run rẩy, vành tai ngứa ngáy.

Cố Trí Lễ căng thẳng cả người, đứng đờ tại chỗ.

Một thân hình mềm mại như không xương ôm lấy anh từ phía sau, cọ xát, lách mình vào vòng tay anh. Không giống sự nồng nhiệt của hoa hồng, một mùi hương nhẹ lan từ chóp mũi đến tận trái tim.

Cố Trí Lễ chỉ cảm thấy ý loạn tình mê, cánh tay anh như mất kiểm soát mà đặt lên eo người kia.

Thật mềm mại và cũng thon thả như anh tưởng tượng, anh chỉ cần một tay cũng có thể ôm trọn.

Cánh tay cô gái trắng như ngó sen, tựa như cành hoa, từ từ leo lên cổ anh, đầu ngón tay mát lạnh như ngọc lướt xuống từ cằm, qua cổ, yết hầu, cho đến khi chạm vào chiếc cổ áo cài chặt. Cô cọ xát, nhưng không mở được, tiếng rên rỉ nũng nịu nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi đỏ thắm, hết lần này đến lần khác ve vãn tâm trí anh, đốt cháy vành tai và trái tim anh.

Lý trí chìm nghỉm, ý thức tan biến, hơi thở dần ngừng lại. Cố Trí Lễ mặc cho thân hình mềm mại của thiếu nữ áp sát hơn nữa, cánh hoa mềm mại mát lạnh từ từ nhẹ nhàng rơi xuống yết hầu anh, cánh tay anh đột ngột siết chặt.

Anh là thân cây để cô leo bám, là chỗ dựa duy nhất của đóa hoa này, chỉ khi quấn quýt lấy nhau mới có thể vươn lên cao hơn –

Cố Trí Lễ giật mình tỉnh giấc, tiếng tim đập thình thịch trong lồ ng ngực trong đêm khuya tĩnh mịch càng thể hiện rõ sự bất an của anh.

Anh toát mồ hôi mỏng, vội vã xuống giường đi thẳng đến bàn trà, uống liền ba cốc nước lạnh.

Nhưng vẫn khát.

Cố Trí Lễ nhíu chặt mày, đáy mắt đen kịt, lại khiến người ta kinh hãi. Giống như biển sâu không đáy, càng tĩnh lặng càng ẩn chứa vô vàn nguy hiểm. Anh siết chặt chiếc cốc trong tay, các khớp ngón tay trắng bệch, yết hầu khẽ trượt hai lần.

Anh không nhớ gì cả, nhưng đôi mắt ướt át nồng nàn kia lại càng thêm rõ ràng.

Cố Trí Lễ rất ít khi nằm mơ.

Vậy mà đêm đầu tiên ở Ôn Uyển, trong khu vườn của Shakespeare, anh lại có một giấc mơ hoang đường như vậy.

***

Ôn Thanh Chi xuống lầu dùng bữa sáng như thường lệ mới biết Cố Tuy và Cố Trí Lễ đã đi.

"Nghe nói có việc làm ăn cần bàn." Diêu Vi vừa uống một ngụm cháo ngọt vừa giải thích với cô.

Cô khẽ "vâng" một tiếng, có chút lơ đãng. Phải dậy sớm đến thế sao, Ôn Thanh Chi thầm nghĩ.

Ăn sáng xong, Ôn Thanh Chi nói với Diêu Vi một tiếng rồi lái xe đến Phù Dung Diện.

Phù Dung Diện là studio riêng của Ôn Thanh Chi, là nơi cô dồn bao tâm huyết, cô coi nó như trân bảo.

Ôn Thanh Chi từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của bà ngoại Diêu Phinh, dần yêu thích nghề thêu. Sáu bảy tuổi cô đã cầm kim chỉ học thêu Tô Châu, mười mấy tuổi đã có thể thêu khăn choàng, gối tựa, vỏ chăn, áo kinh kịch. Sau này cô dứt khoát nhận Diêu Phinh làm thầy, một lòng học nghề suốt mười sáu năm. Cô học đại học chuyên ngành hội họa, chỉ để có thể vận dụng triệt để kiến thức về màu sắc vào những tác phẩm thêu Tô Châu của mình.

Mà bà ngoại của Ôn Thanh Chi, Diêu Phinh, là một trong những người kế thừa tiêu biểu đầu tiên của dự án di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc gia – thêu Tô Châu. Bà sinh ra trong một gia đình có truyền thống thêu Tô Châu, dành cả cuộc đời theo đuổi sự nghiệp thêu thùa, dâng hiến tất cả nhiệt huyết cho nghệ thuật cổ xưa này, cống hiến cả đời cho sự nghiệp thêu thùa. Tất cả những người quen biết bà đều vô cùng kính trọng bà¹.

Và Ôn Thanh Chi khao khát trở thành một người như vậy. Diêu Phinh trong lòng cô không chỉ là bà ngoại, mà còn là người thầy dạy cô thêu Tô Châu, dạy cô cách sống, là người thân thiết nhất của cô, thậm chí còn hơn cả mẹ.

Đầu tháng tư, Diêu Phinh, với tư cách là viện trưởng Viện Nghiên cứu Thêu Tô Châu, đã được mời đi triển lãm và giảng dạy về thêu ở nhiều nơi trên thế giới. Thoáng chốc đã hơn nửa tháng bà vẫn chưa về. Khi Ôn Thanh Chi đến Phù Dung Diện, ở đó chỉ có trợ lý Tiểu Y của cô.

Phù Dung Diện là một tòa nhà ba tầng mang đậm phong cách cổ xưa, ngay cả tấm biển hiệu bên ngoài cũng được chạm khắc đầy tinh tế. Tầng một dùng để tiếp khách và trưng bày các mẫu sản phẩm, tầng hai là nơi Ôn Thanh Chi thường thêu thùa và làm việc, tầng ba nhỏ hơn được cô bố trí thành phòng nghỉ, khi công việc bận rộn, cô thường không về Ôn Uyển mà nghỉ lại ở tầng ba.

Tiểu Y thấy cô đến thì rất vui mừng, nhiệt tình chào hỏi: "Chị Thanh Chi, chị đến rồi!"

Tiểu Y nhỏ hơn cô hai tuổi, vẫn còn đang học đại học, là một tập sự thích thêu Tô Châu. Do một cơ duyên, cô ấy trở thành trợ lý của Ôn Thanh Chi, mỗi dịp cuối tuần và ngày lễ, cô ấy đều đến giúp Ôn Thanh Chi tiếp khách, tiện thể học hỏi thêm về thêu Tô Châu.

Mà Ôn Thanh Chi thừa hưởng tư tưởng của Diêu Phinh, cô rất vui khi thấy ngày càng có nhiều người hiểu và yêu thích thêu Tô Châu.

"Ở nhà không có việc gì nên chị qua đây." Ôn Thanh Chi cười đáp, hai người vừa nói vừa lên lầu.

Tầng hai có tổng cộng ba phòng, một phòng dùng để chứa vải vóc, kim chỉ và các dụng cụ thêu thùa khác, hai phòng còn lại đều là phòng thêu, phòng lớn hơn là của Diêu Phinh.

Đến nơi quen thuộc và khiến Ôn Thanh Chi cảm thấy an tâm này, tâm trạng cô cũng sáng sủa hơn.

Đột nhiên nhìn thấy một giá để vải lụa, cô nhớ ra gì đó, quay sang hỏi Tiểu Y: "Chị nhớ ở phòng thêu hình như còn một ít nước giặt chuyên dụng để giặt lụa thì phải?"

"Dạ có!" Vừa nói Tiểu Y vừa tìm đồ lấy ra đưa cho cô, cô ấy tò mò hỏi: "Có phải có lụa cần giặt không chị Thanh Chi? Mấy việc nhỏ này cứ để em làm cho ạ."

Ôn Thanh Chi im lặng một giây, "Không phải vải, là đồ cá nhân của chị không cẩn thận làm bẩn, chị tự giặt là được rồi."

"Dạ vâng, vậy chị Thanh Chi có cần gì cứ gọi em nha~" Tiểu Y nói xong lại xuống lầu, vì hôm nay nhân viên lễ tân nghỉ phép, tầng một tạm thời do cô ấy trông coi.

Ôn Thanh Chi lấy một chậu nước lạnh nhỏ, cho chiếc khăn tay dính màu vào ngâm năm phút rồi mới cho nước giặt vào, nhẹ nhàng vò.

Lúc này cô mới phát hiện ở góc dưới bên phải chiếc khăn tay có thêu một chữ "Lễ".

Lụa vốn là thứ quý giá, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể làm hỏng, mà chiếc khăn trong tay cô nhìn thôi cũng biết là đồ thủ công tinh xảo, Ôn Thanh Chi giặt càng thêm cẩn thận.

Cô giặt sạch rồi đem phơi ở nơi râm mát, đợi khô rồi lại dùng bàn là nhiệt độ thấp là phẳng, đảm bảo không còn một chút vết bẩn và nếp nhăn nào mới cất vào một chiếc hộp gỗ tinh xảo.

Ôn Thanh Chi luôn trân trọng mọi loại vải vóc như vậy, trong mắt cô từng đường kim mũi chỉ đều đáng được tôn trọng.

Cô ở lại đó đến khi mặt trời đã xế bóng mà không hề hay biết, mãi đến khi Diêu Vi gọi điện thoại cô mới thoát khỏi thế giới thêu thùa.

Ôn Thanh Chi nhấc máy, tay vẫn chưa rời khỏi kim chỉ.

"Hiểu Hiểu à, vẫn chưa xong việc sao con?" Giọng Diêu Vi lo lắng vang lên từ điện thoại.

"Sắp xong rồi mẹ." Cô vừa đáp lời, rõ ràng tâm trí vẫn còn đang để trên tác phẩm thêu trong tay.

Diêu Vi biết con bé này cứ hễ bắt tay vào thêu thùa là quên ăn quên ngủ, bà cũng quen rồi, dứt khoát nói thẳng mục đích cuộc gọi:

"Có phải con vẫn chưa ăn cơm không? Bà nội bảo Trí Lễ đến đón con rồi, hai đứa đừng chạy tới chạy lui nữa. Con làm chủ nhà, thay gia đình tiếp đãi khách quý, dẫn Trí Lễ đi thưởng thức những món ngon ở Tô Châu mình đi."

Tay Ôn Thanh Chi khựng lại, cô còn chưa kịp trả lời, Diêu Vi đã vội vàng nói tiếp:

"Ôi chao, bà con gọi mẹ rồi, Hiểu Hiểu nhớ tiếp đãi Trí Lễ cho tốt nhé, mẹ cúp máy đây."

Sau đó, điện thoại vang lên tiếng tút tút.

Diễn xuất của Diêu Vi thật sự quá tệ, khiến Ôn Thanh Chi bật cười. Cô bất đắc dĩ lắc đầu, thêu xong đóa mộc lan cuối cùng trên tay mới đứng dậy vận động gân cốt, thu dọn đồ đạc rồi xuống lầu.

"Chị Thanh Chi, chị xong việc rồi à?" Tiểu Y thấy cô xuống, chỉ vào chiếc bàn trà nhỏ sau tấm bình phong, "Em đã chuẩn bị trà bánh chị thích rồi, chị mau đi nghỉ ngơi đi ạ~"

"Cảm ơn Tiểu Y." Ôn Thanh Chi cong mắt cười, giọng nói nhẹ nhàng.

Tiểu Y lập tức tươi cười rạng rỡ hơn.

Cô ấy luôn tự phong mình là fan hâm mộ số một của Ôn Thanh Chi, bởi vì cứ hễ nhìn thấy Ôn Thanh Chi là Tiểu Y lại không kìm được mà mắt sáng rực lên, vui mừng khôn xiết. Hơn nữa, vẻ đẹp dịu dàng, mềm mại của Ôn Thanh Chi hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của Tiểu Y, ngay cả giọng nói cũng có sức quyến rũ lạ kỳ.

Cô ấy vừa nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Ôn Thanh Chi vừa ngẩn ngơ cười ngốc, thì ở cửa xuất hiện một người đàn ông cao lớn.

"Xin chào, xin hỏi cô Ôn Thanh Chi có ở đây không?"

Giọng nói trầm thấp kéo Tiểu Y khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ.

---

¹: Bà ngoại của nữ chính Diêu Phinh được xây dựng dựa trên nguyên mẫu "Nữ hoàng thêu Tô Châu" Diêu Kiến Bình của Trung Quốc, một người thực sự rất vĩ đại. Hy vọng mọi người có hứng thú có thể tìm hiểu thêm.