Tiểu Y nhìn về phía phát ra âm thanh, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Cố Trí Lễ, mắt cô ấy mở to, ánh nhìn ngưng trệ.
Người này... đẹp trai quá trời ơi!
Cũng không trách Tiểu Y, ở Tô Châu, một vùng sông nước Giang Nam, hiếm khi có thể thấy được một người đàn ông đẹp trai kiểu mạnh mẽ, lạnh lùng như Cố Trí Lễ.
Ánh mắt có phần xâm lược của Cố Trí Lễ rơi xuống người cô ấy, Tiểu Y mới giật mình hoàn hồn: “Có... có, chị Thanh Chi ở đây ạ."
Ôn Thanh Chi ở sau bình phong nghe thấy động tĩnh, Tiểu Y còn chưa kịp gọi, cô đã bước ra.
Hai người chạm mắt nhau, Ôn Thanh Chi khẽ gật đầu với anh.
"Anh Cố."
Hô hấp của Cố Trí Lễ khựng lại một nhịp, trong đôi mắt đen láy thoáng qua một tia khác thường, rồi lập tức biến mất. Giọng anh ôn hòa bình thản, vẻ nghiêm nghị khi nói chuyện với Tiểu Y vừa nãy hoàn toàn biến mất: “Bây giờ tiện đi chứ?"
"Tiện ạ." Ôn Thanh Chi xách chiếc túi xách mang theo khi đến, trông có vẻ đã chuẩn bị xong xuôi.
"Tiểu Y, lát nữa em về thì khóa cửa lại là được, chị mang theo chìa khóa rồi."
Ôn Thanh Chi đi đến bên cạnh Cố Trí Lễ, trước khi đi còn dặn dò Tiểu Y một câu.
"Vâng... vâng, em hiểu rồi chị Thanh Chi."
Cho đến khi bóng lưng vô cùng xứng đôi của hai người hoàn toàn biến mất, Tiểu Y mới chịu thu hồi ánh mắt, thu lại nụ cười bà cô trên môi.
Xe của Cố Trí Lễ đậu ngay trước cửa Phù Dung Diện, là một chiếc Maybach sang trọng kín đáo, hai người đi vài bước đã tới.
Không cần nhiều lời, Cố Trí Lễ mở cửa ghế phụ cho Ôn Thanh Chi, khi cô ngồi vào, mu bàn tay anh đỡ lấy nóc xe để tránh cô va đầu, đợi Ôn Thanh Chi ngồi vững rồi anh mới đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Ôn Thanh Chi hơi mâu thuẫn, cô không muốn gặp Cố Trí Lễ, bởi vì cứ nhìn thấy anh là cô lại nhớ đến chuyện đính hôn, nhưng đây cũng không phải lỗi của anh, trong cuộc hôn nhân này, có lẽ anh cũng không muốn phải cưới một người vợ không có tình cảm.
Ôn Thanh Chi trong lòng khẽ thở dài, hóa ra hai người họ mới là những kẻ cùng cảnh ngộ.
"Anh Cố có kiêng món gì không ạ?" Ôn Thanh Chi hỏi, người đã đến rồi, cô chắc chắn phải tiếp đãi anh cho tốt.
"Không có." Anh dừng lại một chút, ánh mắt nhìn sang: “Cô Ôn cứ chọn một nơi mình thích là được, không cần để ý đến tôi."
Anh nói vậy, nhưng Ôn Thanh Chi vẫn chọn một nhà hàng lâu đời có tiếng hương vị thơm ngon, không dễ mắc lỗi.
Suốt đường đi không ai nói gì, trên đường đi Ôn Thanh Chi đã đặt trước phòng riêng, hai người thuận lợi vào phòng và gọi món.
Quán ăn này trang trí theo phong cách cổ điển, những chiếc ghế gỗ được quấn quanh bởi dây leo hoa, bàn ăn đặt trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, thu trọn cảnh sắc như tranh vẽ của Tô Châu vào tầm mắt.
Hôn nhân đã định, Ôn Thanh Chi nghĩ, có lẽ cô nên nói chuyện với Cố Trí Lễ.
Không ngờ, Cố Trí Lễ lại mở lời trước cô một bước.
"Có phải cô Ôn đang suy nghĩ về chuyện đính hôn không?" Dù là câu hỏi nhưng lại mang giọng điệu chắc chắn.
Bị người khác nói trúng tâm tư, Ôn Thanh Chi vô thức li3m nhẹ đôi môi đỏ hồng, cô hơi do dự rồi đôi mắt đen láy nghiêm túc nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
"Anh Cố, tôi biết anh là một người rất tốt, có thể quen biết một người bạn như anh, tôi rất vinh hạnh."
Thẻ người tốt, thẻ bạn bè.
Bàn tay Cố Trí Lễ đặt trên bàn khẽ siết lại, nhưng anh không đáp lời, im lặng chờ cô nói tiếp.
"Nhưng... nếu thật sự nói đến chuyện kết hôn, tôi lại không biết nên đối xử với anh như thế nào..."
Đến nước này, Ôn Thanh Chi hạ quyết tâm nói hết những suy nghĩ của mình: "Vừa nãy anh cũng đã thấy Phù Dung Diện rồi, đó là tâm huyết cả đời của tôi, tôi không thể rời khỏi Tô Châu được…"
Vậy nên, cô không thể đến Bắc Kinh. Nếu thật sự kết hôn, chẳng phải hai người sẽ phải sống ly thân sao.
"Hơn nữa, anh Cố, tôi nghĩ anh cũng không muốn cưới một người mà mình chỉ mới quen biết vài ngày đúng không...?"
"Cô muốn hủy hôn?" Cố Trí Lễ thẳng thắn nói rõ ý định của cô.
Hôm nay anh mặc một bộ vest đen tuyền, cúc áo sơ mi cài kín đến chiếc cuối cùng, vẻ ngoài vừa sang trọng vừa lạnh lùng. So với bộ đồ kiểu Trung Quốc hôm qua, anh mang đến một cảm giác áp bức sắc bén hơn.
Khi anh nói câu này, ánh mắt chuyển lạnh. Ôn Thanh Chi có hơi sợ, cô vô thức siết chặt chiếc ly thủy tinh trong tay, lắc đầu phủ nhận: "Tôi biết sính lễ đã trao rồi."
Mọi chuyện đã định.
"Nhưng tôi nghĩ có lẽ chúng ta có thể ước định ba điều."
"Cô nói đi." Cố Trí Lễ nhìn gương mặt trắng nõn của cô, giọng nói dịu dàng hơn.
Ôn Thanh Chi buông chiếc ly trong tay ra, ánh mắt nghiêm túc, trịnh trọng nói:
"Thứ nhất, tôi muốn anh Cố thật lòng đối đãi với cha mẹ và người thân của tôi, để hai nhà Ôn – Cố mãi mãi tốt đẹp."
"Thứ hai, một khi đã kết hôn, tôi hy vọng anh có thể làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người chồng, tôi không thể chấp nhận bất kỳ hành vi ngoại tình nào trong hôn nhân. Tất nhiên, nếu anh gặp được người mình thật lòng yêu thương, có thể nói trước với tôi, tôi sẽ nhanh chóng làm thủ tục ly hôn với anh."
"Thứ ba, sau khi kết hôn, tôi muốn thường xuyên đi lại giữa hai thành phố, thậm chí có thể ở lại Tô Châu lâu hơn, tôi có sự nghiệp riêng của mình và cần nhận được sự tôn trọng của anh Cố."
"Đương nhiên, tất cả những yêu cầu trên cũng áp dụng với tôi."
Một điều về gia đình, một điều về hôn nhân, một điều về sự nghiệp, Ôn Thanh Chi nói rõ ràng rành mạch. Tính tình cô mềm mỏng dịu dàng, nhưng không phải không có chủ kiến.
Ngược lại, cô rất kiên cường, trong thời gian ngắn đã chấp nhận chuyện kết hôn, thậm chí những việc sau này cũng đã sắp xếp đâu vào đấy. Có lẽ, cũng là do từ nhỏ cô đã học thêu Tô Châu. Quá trình vất vả, nhàm chán và dài đằng đẵng đó cô đã chịu đựng được.
Nhưng những khổ sở trong đó, chỉ có một mình Ôn Thanh Chi hiểu rõ.
Lời vừa dứt, Ôn Thanh Chi biết có lẽ mình đã hơi quá đáng, nhưng cô không thể nhượng bộ thêm nữa. Cô cố gắng tìm kiếm vẻ không hài lòng trên gương mặt Cố Trí Lễ hoặc dò xét tâm tư của anh, nhưng đều thất bại.
"Ôn Thanh Chi." Lần đầu tiên Cố Trí Lễ gọi thẳng tên cô, giọng anh vẫn lạnh nhạt như trước, không rõ cảm xúc, Ôn Thanh Chi nhất thời mất hết tự tin.
"Không bằng nghe thử ý kiến của tôi xem."
"Vâng." Ôn Thanh Chi gật đầu.
"Hôn sự là do trưởng bối định đoạt, nhưng một khi tôi đã đồng ý, tôi sẽ hết lòng đối đãi. Hiếu, đễ, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ, là nền tảng của một con người."
Giọng điệu của Cố Trí Lễ rất từ tốn.
"Và những lời tôi nói với ông nội Ôn hôm qua." Anh dừng lại một giây: “Là từ tận đáy lòng."
Ôn Thanh Chi nhất thời không nhớ ra câu nào, dù sao hôm qua anh cũng đã nói khá nhiều chuyện với ông nội Ôn.
"Có thể cưới được cô Ôn, là may mắn cả đời của tôi." Anh nhắc lại, nhưng giọng điệu vô cùng trịnh trọng.
"Bùm" một tiếng, Ôn Thanh Chi như nghe thấy tiếng gì đó nổ tung trong đầu, cô bị những lời tình cảm bất ngờ này đánh úp không kịp trở tay, hơi nóng từ sau tai lan dần lên má.
Cố Trí Lễ làm như không nhận ra sự khác thường của cô, vẫn tiếp tục nói: "Còn điều cô Ôn quan tâm và không thể rời bỏ nhất, Phù Dung Diện."
Anh nhìn thẳng vào mắt Ôn Thanh Chi, nói từng chữ từng chữ rõ ràng...
"Nó không nhất thiết chỉ giới hạn ở Tô Châu."
"Đóa phù dung này, nên nở rộ ở khắp mọi nơi trên thế giới. Và tôi, hy vọng có vinh hạnh được góp chút sức mọn."
Thêu Tô Châu, không chỉ cần hướng đến cả nước, mà còn phải để cả thế giới nhìn thấy. Để nhiều người biết và cảm nhận được vẻ đẹp của nó hơn nữa, đó là giấc mơ cả đời của Diêu Phinh và Ôn Thanh Chi.
Ôn Thanh Chi thừa nhận trái tim cô đã rung động, khác với cảm giác xấu hổ vừa nãy, cô nghe thấy tiếng tim mình đập rộn ràng.
Cám dỗ lớn như vậy, cô không thể từ chối.
---
Cố Trí Lễ (phiên bản trước hôn nhân): Có được sự ưu ái của cô Ôn, là may mắn của cả đời tôi.
Cố Trí Lễ (phiên bản sau hôn nhân): Nếu Hiểu Hiểu còn quyến rũ anh nữa, sáng mai lại không đi Phù Dung Diện được rồi. (Không phải)