Dụ Dỗ Vào Bẫy Rập

Chương 7:



Ôn Thanh Chi tốt nghiệp đại học đã hai năm, hai năm này cô luôn dốc hết tâm huyết kinh doanh Phù Dung Diện, những lúc khó khăn nhất thậm chí còn đổ bệnh mấy lần.

Cô cũng không phải chưa từng đề cập đến việc mở rộng Phù Dung Diện, nhưng Diêu Vi là người đầu tiên nhảy ra phản đối.

Tuy Diêu Vi là con gái ruột của Diêu Phinh nhưng lại không thừa hưởng chút tài năng nào của mẹ, ngược lại còn có thái độ chán ghét với thêu Tô Châu. Về việc tại sao bà mang họ mẹ, là vì thế hệ này của nhà họ Diêu chỉ có một mình Diêu Phinh là con gái, nên khi kết hôn hai bên đã thương lượng con đầu lòng sẽ theo họ mẹ.

Diêu Vi không giống Ôn Thanh Chi, bà là một người phụ nữ đơn giản, thích sự bình yên, bà tự nhận mình không có hoài bão gì lớn lao, chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình. Lời nói đi đôi với việc làm, hiếu kính cha mẹ, quan tâm chồng con, yêu thương con gái, bà quả thực làm mọi thứ rất tốt.

Ban đầu Ôn Thanh Chi không hiểu, mãi đến sau này cô nghe Diêu Phinh kể về chuyện thời thơ ấu của Diêu Vi.

Thì ra, ngay sau khi Diêu Phinh sinh Diêu Vi không lâu, bà có được một cơ hội ngàn năm có một để học hỏi và nâng cao tay nghề thêu thùa, nhưng lại ở tận ngàn dặm xa xôi. Điều này đồng nghĩa với việc bà phải bỏ lại đứa con gái còn nhỏ ở nhà, thậm chí cả năm trời không gặp mặt.

Sau đó, Diêu Phinh vẫn đi, bà không thể từ bỏ giấc mơ của mình, nhưng lại hy sinh tuổi thơ của con gái, một tuổi thơ không có mẹ bên cạnh.

Khi còn nhỏ, Diêu Vi luôn không hiểu, khi những đứa trẻ khác đều có cha mẹ bên cạnh, tại sao bên cạnh bà chỉ có cha, rõ ràng bà cũng có mẹ mà? Chẳng lẽ trên đời này còn có chuyện gì quan trọng hơn bà sao?

Sau này Diêu Vi tự có câu trả lời, có, trong lòng mẹ bà, thêu Tô Châu quan trọng hơn tất cả.

Trong trái tim nhỏ bé của Diêu Vi nảy sinh một sự chán ghét, nhưng Diêu Vi không muốn ghét mẹ mình, nên đã chuyển sang ghét bỏ nghề thêu của của mẹ..

Cũng vì vậy mà Diêu Vi lớn lên với tính cách hoàn toàn khác với Diêu Phinh - đảm đang và hiền thục. Nhưng trớ trêu thay, con gái của bà lại thích thêu Tô Châu, giống như một định mệnh không thể trốn thoát, thêu Tô Châu đã "cướp" đi người mẹ của bà, giờ lại muốn "cướp" cả con gái bà.

Khi còn nhỏ bà không thể ngăn cản mẹ rời đi, nhưng bây giờ bà muốn thử khiến con gái đừng quá say mê thêu Tô Châu. Nhưng rõ ràng, bà đã thất bại.

Đến nỗi khi Ôn Thanh Chi bày tỏ ý định muốn mở rộng Phù Dung Diện, bà đã khóc lóc phản đối. Con gái bà không biết quý trọng cơ thể mình, người làm mẹ như bà sao có thể làm ngơ.



Nguyện vọng chôn sâu trong lòng lại được nhắc đến, Ôn Thanh Chi không thể thốt ra một lời từ chối nào.

Nhưng cô lại không yên tâm về phía Diêu Vi, liệu cô có thể thuyết phục bà đồng ý không?

"Nhưng... bên mẹ..." Ôn Thanh Chi khẽ nhíu mày, giọng điệu do dự.

"Có lẽ." Cố Trí Lễ lên tiếng: “Tôi có thể thử."

Ôn Thanh Chi im lặng, nhưng cũng thầm trao cho anh sự tin tưởng.

Bữa cơm này hai người ăn rất vui vẻ, không chỉ vì Ôn Thanh Chi đã giải quyết được nỗi lo lắng trong lòng, mà còn vì sự chừng mực đúng chỗ của Cố Trí Lễ khiến cô không hề cảm thấy gò bó.

Khi ra ngoài, màn đêm mới vừa buông xuống, nhưng trên bầu trời đã lất phất mưa phùn. Ôn Thanh Chi là khách hàng VIP ở đây, nên nhận được một chiếc ô chất liệu khá tốt.

Ô không lớn lắm, nhưng đủ che cho hai người.

"Để tôi cầm cho." Cố Trí Lễ nhẹ nhàng nói.

Ôn Thanh Chi khẽ dừng lại, đưa ô cho anh, hai người cùng nhau bước đi trong màn mưa. Nhưng Ôn Thanh Chi cảm nhận được cán ô nghiêng về phía cô.

Ôn Thanh Chi không để lộ vẻ gì, vừa đi vừa khẽ nhích lại gần người đàn ông. Hương thơm thoang thoảng ập đến, Cố Trí Lễ để ý hành động nhỏ của cô, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười khó phát hiện.

Xe chạy êm ru đến Phù Dung Diện, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Thanh Chi nở nụ cười tươi tắn, ngay cả giọng nói cũng toát lên sự vui vẻ: "Vậy thì anh Cố, lần sau gặp lại nhé?"

Lại là cái giọng điệu mà hôm đó anh nghe thấy ở vườn đào, giọng nói mềm mại ngọt ngào khiến lòng người rung động, nhưng trớ trêu thay cô lại không hề nhận ra.

Bàn tay Cố Trí Lễ đang nắm vô lăng siết chặt lại, tai anh hơi ngứa, yết hầu khẽ động, ánh mắt hơi tối lại: "Đừng gọi anh Cố nữa."

Nó khiến anh nhớ cái giấc mơ hoang đường kia.

Anh thấy nụ cười của cô gái hơi nhạt đi, rồi bổ sung: "Xin lỗi, tôi nghe không quen lắm, hơn nữa nghe cũng xa lạ."

"Vậy..." Ôn Thanh Chi suy nghĩ một lát: “Tôi gọi anh là Cố Trí Lễ được không?"

Thời đại học, khi cô giao tiếp với những người bạn nam không quá thân thiết, cũng đều gọi thẳng tên. Nên lúc này cô không nghĩ nhiều đã nói ra. Hơn nữa, bảo cô gọi những cái tên thân mật hơn như "Trí Lễ", “A Lễ", cô chỉ nghĩ thôi đã thấy khó mở lời.

Cố Trí Lễ khẽ giật mình, đã nghe quá nhiều "Anh Cố”, “Ngài Cố", hiếm khi có người gọi thẳng tên anh như vậy.

"Anh cũng cứ gọi tôi là Ôn Thanh Chi là được, có qua có lại."

Anh nói: "Được."

Cố Trí Lễ cầm ô đưa cô vào Phù Dung Diện, Ôn Thanh Chi bảo anh chờ một lát rồi pha trà mang ra.

Hai người trò chuyện vài câu, Cố Trí Lễ đột nhiên nói: "Tiện thể tôi lên lầu xem một lát được không?"

"Đương nhiên rồi." Ôn Thanh Chi luôn hoan nghênh những người muốn tìm hiểu về thêu Tô Châu.

Cố Trí Lễ biết Ôn Thanh Chi yêu thích thêu Tô Châu, nhưng khi thực sự bước chân vào phòng thêu, anh mới phát hiện, từ "yêu thích" còn xa mới đủ để hình dung mối quan hệ giữa cô và thêu Tô Châu.

Trong không gian rộng lớn, trên tường treo đầy những bức tranh thêu tỉ mỉ lộng lẫy đã được đóng khung, đủ mọi kiểu dáng đa dạng, tất cả đều là tác phẩm do chính tay cô làm ra. Trong phòng còn bày đầy khung thêu và giá thêu, cuối phòng còn có một giá sách lớn chạm trần, trên đó bày biện tất cả các loại sách liên quan đến thêu Tô Châu.

Nơi đây như là một thế giới khác, tách biệt với thế giới bên ngoài, thuộc về những sợi tơ và màu sắc.

Mỗi khi giới thiệu về thêu Tô Châu, thần thái Ôn Thanh Chi đều toát lên vẻ phấn khích, trong mắt cô ánh lên một thứ ánh sáng rạng rỡ mà chính cô cũng không hề nhận ra, giống như con người cô vậy, dịu dàng, kiên cường và tỏa sáng.

Ôn Thanh Chi thao thao bất tuyệt, đến khi nhận ra Cố Trí Lễ chỉ im lặng lắng nghe mà không chen vào được lời nào.

Liệu anh có cảm thấy cô nói nhiều và nhàm chán không?

Và Cố Trí Lễ lại như nhìn thấu được những suy nghĩ trong lòng cô.

"Thêu Tô Châu mà tôi biết được từ Ôn Thanh Chi, hoàn toàn khác với tất cả những gì tôi từng thấy trước đây. Chính cô đã cho tôi thấy vẻ đẹp của nó, nhận ra nó không chỉ đơn thuần là những họa tiết trên vải, mà mỗi đường kim mũi chỉ đều thể hiện tâm huyết và trí tuệ của người thợ." Cố Trí Lễ nhìn vào chiếc quạt tròn thêu hoa sơn chi, từng chữ từng chữ nói vô cùng nghiêm túc.

Gò má Ôn Thanh Chi lại ửng lên màu hồng đào, uyển chuyển đáp lời: "Là thêu Tô Châu quá đẹp."

Vừa nói, cô vừa nhìn chiếc hộp gỗ quen thuộc, dưới ánh mắt của Cố Trí Lễ, cô bước tới cầm lấy, đẩy về phía anh.

"Khăn tay giặt sạch rồi, vừa hay trả lại cho anh." Ôn Thanh Chi vừa nói vừa mở hộp gỗ, chiếc khăn tay được gấp ngay ngắn đặt bên trong, chữ "Lễ" vừa vặn lộ ra ở góc dưới bên phải.

Cố Trí Lễ trở lại xe, trước khi đi anh lại ma xui quỷ khiến mở chiếc hộp gỗ kia ra, một mùi hương cực kỳ nhạt lặng lẽ lan tỏa trong xe.

Giống hệt mùi hương trên người cô, hóa ra là hương hoa sơn chi.

Lại một lần nữa ma xui quỷ khiến, lần đầu tiên anh bỏ chiếc khăn tay mà người khác đã dùng vào túi áo.