Dụ Dỗ Vào Bẫy Rập

Chương 8: Hạ Gia Âm vĩnh viễn tin tưởng Ôn Thanh Chi



"Cậu nói cái gì, cậu muốn đính hôn?" Từ điện thoại truyền đến giọng nữ the thé.

Giọng nói đột ngột vang lên, Ôn Thanh Chi theo bản năng che tai lại, nhưng lại vô tình chạm vào điện thoại, khiến nó từ trạng thái dựng đứng rơi xuống nằm phẳng trên bàn.

Camera chĩa lên trần nhà, nhưng giọng nói vẫn không ngừng truyền đến: "Đùa kiểu quốc tế gì vậy, đến bạn trai cậu còn chưa có đấy, Ôn đại tiểu thư!"

Hạ Gia Âm vẫn không thể chấp nhận tin tức vừa nghe được.

Ôn Thanh Chi dựng điện thoại lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp lại xuất hiện trên màn hình.

Cô mím môi, một lần nữa lặp lại: "Không đùa đâu Âm Âm, tớ thật sự sắp đính hôn rồi, mười ngày nữa thôi, vào mùng hai tháng tư."

Hạ Gia Âm im lặng, cuối cùng cô ấy cũng nhận ra Ôn Thanh Chi đang nói thật, trực tiếp bỏ cả mảnh vải đang cắt dở, vứt hết kéo và vải sang một bên, cầm điện thoại, một khuôn mặt có chút lạnh lùng chán đời chiếm trọn màn hình.

"Cậu nghiêm túc đấy à?" Hạ Gia Âm hỏi lại bằng giọng điệu nghiêm túc.

"Ừ." Ôn Thanh Chi gật đầu.

Lần này Hạ Gia Âm hoàn toàn không ngồi yên được nữa, cô ấy đứng dậy vừa dọn dẹp vừa nói: "Cậu đang ở Phù Dung Diện à? Tớ qua tìm cậu, chúng ta nói chuyện trực tiếp."

"Không, tớ ở Ôn Uyển." Ôn Thanh Chi dừng một chút: “Để tớ qua tiệm cậu."

Lúc này người phụ nữ ở đầu dây bên kia mới dừng động tác: “Vậy cậu mau lên, nhanh đến đây!"

Cúp điện thoại, Ôn Thanh Chi lấy vài thứ cần mang theo rồi lái xe đến Phạm Âm.

Hạ Gia Âm là bạn cùng phòng đại học của Ôn Thanh Chi, cô ấy học chuyên ngành thiết kế thời trang, sau khi tốt nghiệp cùng bạn trai cùng ngành Lâm Phạm hùn vốn mở một cửa hàng quần áo tư nhân, tên là 《Phạm Âm》.

Ôn Thanh Chi vừa đỗ xe xong, Hạ Gia Âm đã vội vã chạy từ trong cửa hàng ra.

"Khai thật đi, rốt cuộc là chuyện gì, sao cậu lại im hơi lặng tiếng rồi đòi đính hôn vậy?" Hạ Gia Âm trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, vừa nhanh chân bước vào cửa hàng vừa nói.

"Cái tên đó là ai? Nhân phẩm thế nào? Gia thế ra sao? Đẹp trai không? Quen nhau bao lâu rồi?"

Hạ Gia Âm trực tiếp hỏi một tràng năm câu, khiến Ôn Thanh Chi bật cười.

"Cậu còn cười được, tớ sắp sốt ruột chết rồi!"

Ôn Thanh Chi kéo tay Hạ Gia Âm lại, ra hiệu cho cô ấy bình tĩnh: “Cậu đừng lo, tớ sẽ kể hết cho cậu nghe."

Ôn Thanh Chi kể lại chi tiết những chuyện xảy ra trong hai ngày qua cho cô ấy nghe, Hạ Gia Âm hoàn toàn không chấp nhận được. Thật ra bây giờ nghĩ lại, giống như một giấc mơ.

Hạ Gia Âm biết anh là người nhà họ Ôn chọn thì cũng bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất không phải loại người không ra gì. Cô ấy chỉ sợ Ôn Thanh Chi bị lừa, dù sao cô trông vừa ngoan vừa xinh đẹp như vậy, đừng nói đàn ông, đến cô ấy còn muốn dụ về nhà.

"Tuy theo cậu nói thì hai nhà biết rõ về nhau, nhưng chuyện này cũng nhanh quá rồi đấy." Hạ Gia Âm vẫn không hài lòng mà phàn nàn: “Cậu nghĩ thế nào, thật sự lấy chồng Bắc Kinh, rồi lại mở một cái Phù Dung Diện ở đó?"

"Không phải mở lại." Ôn Thanh Chi chỉnh lại cách dùng từ của cô ấy, cô vô cùng nghiêm túc với bất cứ chuyện gì liên quan đến thêu Tô Châu: "Phù Dung Diện sinh ra ở Tô Thành, lớn lên ở Tô Thành, nó vĩnh viễn chỉ ở Tô Thành. Nhưng thêu Tô Châu thì không, tớ sẽ mang nó đến những nơi xa hơn, rộng lớn hơn."

Ôn Thanh Chi im lặng hai giây, như thể đã hạ quyết tâm.

"Cậu, tin tớ không?" Cô nhìn thẳng vào mắt Hạ Gia Âm, trong đôi mắt đen láy tràn đầy kiên định.

Hạ Gia Âm càng thêm bồn chồn: “Đương nhiên tớ tin cậu!" Cô ấy bĩu môi, ánh mắt không tự nhiên né tránh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tớ chỉ là không chấp nhận được việc cậu đột nhiên đính hôn, còn phải đi đến Bắc Kinh, xa tớ như vậy."

Hạ Gia Âm tính cách thẳng thắn bộc trực, nhưng lại không giỏi thể hiện tình cảm của mình. Bề ngoài cô ấy có vẻ xởi lởi, nhưng Ôn Thanh Chi biết trong lòng cô ấy rất mềm yếu, với bạn bè người yêu, cô ấy luôn thật lòng đối đãi.

"Thật ra cũng không xa lắm đâu, đi máy bay hai tiếng là đến, hơn nữa Phù Dung Diện ở Tô Châu, chắc chắn tớ sẽ thường xuyên về." Ôn Thanh Chi ngược lại còn an ủi người khác, rõ ràng người sắp đi lấy chồng xa là cô.

"Được rồi..." Hạ Gia Âm miễn cưỡng chấp nhận lời an ủi của cô: “Nhưng cái anh Cố gì đó, lời anh ta nói có đáng tin không?"

"Nhỡ đâu anh ta chỉ muốn lừa cậu lấy anh ta, hai người lại không có ràng buộc pháp lý gì, đến lúc đó anh ta đổi ý thì chẳng phải cậu sẽ bó tay sao." Hạ Gia Âm càng nghĩ càng lo lắng.

"Không đâu."

Không hiểu sao, Ôn Thanh Chi theo bản năng muốn phủ nhận suy nghĩ của cô ấy, ngay cả chính cô cũng không hiểu tại sao lại tin tưởng một người mới quen vài ngày như vậy.

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ dò xét của Hạ Gia Âm, hàng mi dài cong vút của Ôn Thanh Chi khẽ chớp hai lần, ánh mắt né tránh: “Cho dù anh ấy thật sự lừa tớ, thì tớ vẫn sẽ tiếp tục sự nghiệp của mình ở thủ đô. Thật ra có anh ấy hay không cũng không quan trọng, đúng không?"

Bước chân tiến về phía trước của cô, không ai có thể ảnh hưởng được.

Nhưng trong đầu Ôn Thanh Chi vẫn hiện lên dáng vẻ chân thành của Cố Trí Lễ hôm qua khi nói chuyện, nếu anh thật sự lừa gạt cô.

Vậy thì thật đáng tiếc, Ôn Thanh Chi nghĩ.

"Được rồi, tự cậu nghĩ thông suốt là tốt rồi, còn Hạ Gia Âm tớ vĩnh viễn tin tưởng Ôn Thanh Chi!" Hạ Gia Âm lại tràn đầy năng lượng, nắm chặt tay hứng khởi hô to.

Ôn Thanh Chi bật cười.

Mỗi lần họ gặp khó khăn ở đại học, Hạ Gia Âm đều sẽ hô to câu này, lâu dần nó trở thành một mật hiệu riêng của hai người.

Giải thích rõ ràng chuyện đính hôn xong, Ôn Thanh Chi lúc này mới có tâm trạng quan sát cửa hàng, căn phòng rộng lớn trống trải chỉ có cô và Hạ Gia Âm: “Hôm nay Lâm Phạm không có ở đây à?"

Thường ngày Ôn Thanh Chi đến thì hai người họ đều cùng nhau trông cửa hàng, hôm nay lại khác.

Nhắc đến Hạ Gia Âm và Lâm Phạm cũng coi như một câu chuyện đẹp ở đại học Tô Thành, hai người học cùng trường cấp ba, từ năm nhất đã yêu nhau, đến tận bây giờ vẫn quấn quýt mặn nồng, đôi khi Ôn Thanh Chi cũng rất ngưỡng mộ họ.

"Đừng nhắc đến nữa." Nhắc đến chuyện này Hạ Gia Âm lại bực mình: “Đơn hàng gần đây của anh ấy gặp vấn đề, khách hàng cứ liên tục soi mói, tháng này đã sửa bản vẽ bốn lần rồi, vẫn không hài lòng."

Khiến cô ấy cũng không có thời gian thiết kế, gần đây ý tưởng đều cạn kiệt.

"Anh ấy có nói với cậu là đơn hàng gì không?" Ôn Thanh Chi nhíu mày hỏi.

Hạ Gia Âm gật đầu: “Lâm Phạm có nhắc qua một chút, nói là cô khách hàng đó muốn tham gia một buổi tiệc nổi tiếng nào đó, vừa yêu cầu thiết kế phải tinh xảo lộng lẫy, lại vừa phải độc đáo khác biệt."

Vậy thì đúng là có hơi phiền phức.

"Ôi thôi, không nói chuyện này nữa." Hạ Gia Âm bực bội khoát tay, như muốn xua đi hết phiền não.

Cô ấy không muốn nói những chuyện phiền lòng vô nghĩa này trước mặt Ôn Thanh Chi, liền kéo cô đi xem những bộ quần áo mới thiết kế gần đây của mình.

"Vừa hay cậu đến rồi, trưa nay ăn cơm cùng tớ nhé, tớ mới phát hiện ra một quán ăn ngon tuyệt cú mèo..."



Buổi chiều Ôn Thanh Chi lại đến Phù Dung Diện một chuyến, đã quyết định làm thì phải bắt tay vào chuẩn bị.

Khi trở về Ôn Uyển, trời đã tối đen từ lâu. Diêu Vi đang ngồi trên sofa ở phòng khách xem tạp kỹ, thấy cô về thì bất mãn lẩm bẩm một câu: “Cuối cùng cũng chịu tan làm rồi à."

Nói xong, bà lại chỉ tay về phía hộp gấm trên chiếc bàn gỗ đàn hương khác, nói: "Đây là đồ hôm nay A Lễ mang đến, nói là muốn tặng cho con, không biết là cái gì, gói ghém còn rất kỳ công nữa."

Sự tò mò của Ôn Thanh Chi bị khơi gợi.