Chỉ một miếng thôi, Mạnh Chu đã mê mẩn món hồng thiêu nhục này. Hắn sốt ruột lại liếc nhìn về phía Giang Mạt, lòng như lửa đốt. Vị chủ quán này sao vẫn còn ở đó nói chuyện? Bao giờ mới nói xong đây?
Món hồng thiêu nhục thế này nếu mang về kinh thành, chắc chắn sẽ được đón nhận nồng nhiệt. Hắn trộn với cơm, một miếng hồng thiêu nhục, một miếng cơm, chẳng mấy chốc đã ăn hết cả một bát mà những món khác còn chưa được dọn lên. Hồng thiêu nhục nhất định là món ngon nhất của Đào Nguyên Cư, Mạnh Chu thầm nghĩ.
Thấy Uyên Vĩ bưng đĩa thức ăn thứ hai đi về phía mình, Mạnh Chu không quá để tâm. Uyên Vĩ đặt tiểu tô nhục xuống bàn, đưa tay định bưng đĩa hồng thiêu nhục đi thì phát hiện lớp rau xanh lót dưới đáy đĩa cũng đã được ăn sạch, đến cả nước sốt cũng không còn một giọt. Uyên Vĩ không kìm được liếc nhìn Mạnh Chu một cái.
Lòng Mạnh Chu khẽ động, gọi Uyên Vĩ lại: “Chờ một chút.”
Uyên Vĩ không rõ lý do. Mạnh Chu từ trong lòng lấy ra hai đồng bạc, hạ giọng nói với Uyên Vĩ: “Có thể giúp ta chuyển lời cho chủ quán của các ngươi được không, nói là ta có việc đợi nàng, mời nàng đến đây một chuyến.”
Uyên Vĩ mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm hai đồng bạc, nhất thời không nói nên lời. Con mèo Đại Cát trước cửa Đào Nguyên Cư của họ, mỗi lần nhận được đồng bạc còn nhiều hơn hai cái này.
Trước kia Uyên Vĩ chưa từng biết làm việc vặt trong quán ăn lại có thể nhận được nhiều tiền thưởng đến vậy. Từ khi cô chủ nhà mình mở quán ăn, khách thưởng tiền nối tiếp nhau. Con nha đầu làm tạp vụ như nàng, khi khách đông, một ngày có thể nhận được ba bốn lần tiền thưởng.
Ai da. Muỗi có bé đến mấy cũng là thịt. Uyên Vĩ nở một nụ cười, thu lấy hai đồng bạc. “Đa tạ khách quan đã thưởng tiền, ngài cứ yên tâm, ta sẽ đi nói với chủ quán ngay.”
Mạnh Chu dõi mắt nhìn nàng mang đĩa vào bếp, rồi lại từ bếp đi ra, tiến về phía Giang Mạt. Uyên Vĩ hành lễ xong, cúi người ghé vào tai Giang Mạt nói mấy câu. Mạnh Chu lúc này mới yên tâm, quay lại nhìn đĩa tiểu tô nhục trên bàn.
Vừa nhìn, quả nhiên không tầm thường. Những miếng tiểu tô nhục vàng óng được đặt trong đĩa men xanh, chất thành một ngọn núi nhỏ, bên cạnh còn đặt một đĩa nhỏ bột không rõ tên. Mạnh Chu kéo đĩa tiểu tô nhục về phía mình, quan sát kỹ lưỡng, kẹp một miếng lên ngửi thử.
“Món này... làm thế nào vậy? Sao lại có những miếng thịt đẹp mắt đến thế?” Mạnh Chu liếc nhìn bột bên cạnh, linh cảm chợt đến, bèn nhúng miếng thịt vào bột rồi nhét vào miệng. Vị tiêu muối hòa quyện với hương thịt đậm đà, giòn tan trong khoang miệng.
Tiểu tô nhục vừa ra khỏi nồi, hơi nóng một chút, nhưng không ngăn được sự kinh ngạc của Mạnh Chu. Món tiểu tô nhục này tại sao lại ngon đến vậy chứ!!! Cắn vào vừa giòn vừa thơm, hương vị đậm đà hơn cả thịt hầm và thịt luộc, lớp vỏ bên ngoài cũng giòn rụm, có vẻ là bột mì, nhưng lại không hoàn toàn giống.
Hắn đã theo Giang gia học nấu ăn bao nhiêu năm nay, vậy mà chưa từng ăn qua món tiểu tô nhục thế này. Hắn nóng lòng muốn biết món ăn này được làm ra sao, nhưng lại chẳng có ai giải đáp cho hắn, cứ bứt rứt trong lòng thật khó chịu.
Mạnh Chu đang ngẩn ngơ trước món tiểu tô nhục, bỗng nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến bên tai. Hắn ngẩng đầu nhìn, Giang Mạt đang mỉm cười đứng bên bàn, ánh mắt mang theo vài phần trêu chọc: “Vị khách quan này, nghe nói ngài tìm ta có việc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mèo Dịch Truyện
Mạnh Chu giật mình hoàn hồn, má đỏ bừng, luống cuống đặt đũa xuống, đứng dậy hành lễ. “Giang lão bản, mạo muội quấy rầy, thật sự xin lỗi.”
Giang Mạt xua tay, ý bảo hắn không cần đa lễ, thuận thế ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ánh mắt dừng lại trên đĩa tiểu tô nhục đã vơi đi quá nửa. “Xem ra công tử rất thích các món ăn của Đào Nguyên Cư chúng ta?”
“Đâu chỉ là thích!” Mạnh Chu kích động nâng cao giọng, nhận ra sự thất thố của mình, vội vàng hạ thấp giọng. “Món hồng thiêu nhục và tiểu tô nhục này, quả thực là món ngon nhất mà ta từng ăn! Đặc biệt là tiểu tô nhục này, ngoài giòn trong mềm, lại còn mang hương vị tiêu muối, ta chưa từng ăn qua cách làm này.”
Giang Mạt khiêm tốn đáp: “Công tử quá khen rồi, chỉ là vài món ăn gia đình thôi, có thể hợp khẩu vị công tử, chính là vinh hạnh của Đào Nguyên Cư chúng ta.”
Mạnh Chu vội vàng hỏi dồn: “Giang lão bản, ta có thể hỏi cách làm món tiểu tô nhục này được không? Ta đã theo Giang gia học nấu ăn bao nhiêu năm, cũng coi như có chút tâm đắc, nhưng chưa từng thấy qua cách làm này.”
Nói xong hắn mới phát hiện mình vô thức nói ra Giang gia. Mạnh Chu trong lòng giật thót, thầm an ủi mình. Không sao đâu, Giang Mạt ở tận Giang Châu, làm sao biết Giang gia ở kinh thành chứ.
Giang Mạt nghe vậy, khẽ nhướn mày: “Khách quan là người của Giang gia? Giang gia nào?” Nàng chợt nghĩ đến Giang gia ở Giang Thành. Nhưng... Giang gia sao lại chạy đến Đào Nguyên Cư? Cho dù tìm nàng cũng nên đến biệt viện hoặc Thẩm phủ mới phải, người này trông có vẻ không biết nàng là ai? Chẳng lẽ đã lâu sau tiệc mừng thọ lão thái thái Lục phủ, Giang Tam Gia lại đột nhiên nhớ đến tiểu nhân vật hèn mọn này sao?
Mạnh Chu gật đầu. “Ta tên Mạnh Chu, đã học nấu ăn ở Giang gia vài năm.” Hắn khẽ ho một tiếng, cố ý che giấu: “Giang gia chỉ là một hộ gia đình không mấy nổi bật, trong nhà kinh doanh một tửu lầu, không đáng nhắc tới.”
Giang Mạt trầm ngâm. “Mạnh công tử đã học nấu ăn ở Giang gia, hẳn tài nghệ không tầm thường. Không biết Mạnh công tử thấy, các món ăn của Đào Nguyên Cư chúng ta, so với Giang gia thì thế nào?”
Mạnh Chu không chút do dự, thẳng thắn nói: “Các món ăn của Giang gia chú trọng sự tinh tế xa hoa, nguyên liệu cũng đều là thượng hạng, nhưng tổng thể lại thiếu đi chút mùi vị của đời thường. Các món ăn của Đào Nguyên Cư nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại tràn đầy hương vị của gia đình, khiến người ta ăn vào cảm thấy ấm áp. Đặc biệt là món tiểu tô nhục này, hương vị còn khiến người ta khó quên hơn những món ăn phức tạp của Giang gia.” Mặc dù hắn cũng không biết làm thế nào mà ra.
Giang Mạt nghe xong, nụ cười trên mặt càng thêm đậm. “Mạnh công tử quả là người hiểu biết. Thật ra cách làm món tiểu tô nhục này cũng không phức tạp.”
Mạnh Chu lập tức vểnh tai lên, ánh mắt tràn đầy mong đợi. Giang Mạt lại không nói nữa, chỉ bưng tách trà lên, nhấp một ngụm.
Mạnh Chu, “...?” Nói tiếp đi chứ, sao lại không nói nữa? Đâu có chuyện nói đến nửa chừng lại treo người ta giữa không trung như vậy chứ?