Dựa Vào Ẩm Thực Nắm Thắng, Cả Kinh Thành Đều Là Chỗ Dựa Của Ta

Chương 153



 

Bành sư phụ tranh thủ quay đầu nhìn y một cái, khách khí nói: “Không phải, trước kia không ở Đào Nguyên Cư. Đào Nguyên Cư cũng mới khai trương cuối năm ngoái thôi.” Nếu là y trước kia, nào ngờ có ngày lại rời nha môn đến Đào Nguyên Cư này. Ôi, không còn cách nào, trách ai bây giờ, chỉ trách món ăn Giang Mạt làm quá đỗi mỹ vị.

 

Mạnh Chu có chút ngạc nhiên. “Cuối năm ngoái” ư? Chẳng phải cách hiện tại mới chỉ mấy tháng sao? Nhìn Đào Nguyên Cư tấp nập như vậy, đà phát triển thật đáng kinh ngạc. Y đặt khoai lang đã gọt vỏ vào chậu rửa sạch sẽ, rồi bưng đến đây, hiếu kỳ hỏi: “Những thứ này là món gì vậy? Tại sao ta chưa từng nghe nói đến? Hôm qua ăn một củ khoai lang nướng, hương vị khá tuyệt vời, đây có phải là lương thực đặc trưng của Giang Châu không?” Y ngửi thấy mùi khoai lang sống cũng ngọt lịm, có lẽ có thể ăn sống được?

 

Bành sư phụ đáp lời với giọng điệu đầy vẻ khoe khoang: “Không phải, đây là do bà chủ mua về từ các tiểu quốc khác, mua không ít đâu. Khoai lang là một thứ rất tốt, ngươi trước giờ chưa từng thấy sao? Khoai lang này có thể làm thành miến, bánh đa, còn có thể làm bột chiên thịt, thịt chiên ra vừa thơm vừa ngon, miến khoai lang nấu canh ăn cũng rất tuyệt.”

 

Mạnh Chu nghe xong mắt sáng rỡ, nhìn những củ khoai lang này đều như vàng ròng. “Còn có thể làm như vậy sao? Vậy thì khoai lang này thật sự là một bảo bối!” Y càng nghĩ càng thấy kỳ diệu, nhịn không được hỏi thêm vài cách chế biến khoai lang. Bành sư phụ cũng không giấu giếm, chọn mấy cách đơn giản để kể, nghe đến mức Mạnh Chu lòng ngứa ngáy, hận không thể lập tức bắt tay vào thử.

 

Nhưng dù sao y cũng là đến làm học việc, đành nén chặt ý nghĩ của mình, từng bước từng bước một. Làm xong công việc trong tay, Mạnh Chu vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi cho khỏe, ánh mắt lại bị mấy cái hũ sành đặt bên cạnh bếp lò thu hút. Hũ sành kiểu dáng bình thường, nhưng tờ giấy dán trên đó lại khiến y băn khoăn. Tương sinh. Tương lão. Lại có một bình sứ trắng viết bột ngọt.

 

Những cái tên này y chưa từng nghe qua, đừng nói là thấy tận mắt. Mạnh Chu ghé sát lại, cẩn thận thò đầu ra nhìn ngắm, đầu mũi vương vấn một mùi thơm tươi mát khó tả, không chua như giấm, mà mang chút ngọt dịu nồng đậm. Y nhịn không được quay đầu nhìn Bành sư phụ đang xào rau xanh. “Sư huynh, trong hũ này đựng thứ gì vậy? Nhìn thì giống gia vị, nhưng ta trước giờ ở tửu lầu kinh thành cũng chưa từng thấy những thứ này.” Chẳng lẽ cũng là mua từ tiểu quốc về sao? Quả nhiên nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (núi cao còn có núi cao hơn).

 

Bành sư phụ tay vẫn không ngừng làm việc, nghe vậy không quay đầu lại nói: “Đây đều là những thứ tốt do bà chủ tự tay làm ra, khi nấu ăn cho một chút vào, hương vị sẽ tươi ngon lên nhiều.” Y múc rau xanh đã xào vào đĩa, quay người cầm lấy hũ tương sinh, múc một thìa rưới vào món thịt kho tàu vừa mới ra lò, ngay lập tức hương thơm nồng đậm lại tăng gấp đôi, khiến những con sâu thèm ăn trong bụng Mạnh Chu cồn cào không ngừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thật diệu kỳ. Chẳng trách y sao cũng không thể nếm ra những món ăn kia được làm thế nào. Dùng nhiều gia vị mới lạ đến vậy, Thiên Vương lão tử đến cũng chẳng nếm ra được, thật cam bái hạ phong. “Bà chủ tự tay làm ra sao? Giang bà chủ còn biết làm những loại gia vị này ư? Ta trước giờ chỉ biết nấu ăn dùng muối, giấm, và một vài loại hương liệu, nhưng những thứ này...” Y chỉ vào những hũ sành kia, giọng điệu đầy vẻ khó hiểu: “Chưa từng nghe nói đến bao giờ, bà chủ lại từ đâu mà biết được vậy?”

 

Bành sư phụ đặt hũ trong tay xuống, lau tay, trên mặt lộ vẻ đắc ý. “Ngươi hỏi ta, ta làm sao mà biết được, ta chỉ cần biết cách dùng là được rồi.” Mặc kệ biết từ đâu, chỉ cần làm ra món ăn ngon thì đó chính là nguyên liệu tốt! “Cứ nói đến tương sinh và tương lão này, đều là bà chủ dùng đậu nành, lúa mì các thứ mà ủ lên men. Tương sinh thì thanh, khi xào rau trộn gỏi cho một chút vào, có thể tăng thêm vị tươi ngon. Tương lão màu đậm, khi hầm thịt kho tàu cho vào, có thể tạo màu, khiến món ăn trông đỏ tươi quyến rũ.”

 

Mèo Dịch Truyện

Mạnh Chu nghe xong trợn mắt há hốc mồm. Đậu nành, lúa mì lên men? Những thứ này y ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới. Rượu cần lên men thì y biết, hóa ra những thứ gia vị cũng cần lên men sao? Gia vị mà ngự trù trong cung dùng tuy tinh xảo, nhưng cũng đều là những thứ quen thuộc, đâu có thứ nào tân kỳ đến vậy. Y nhịn không được đưa tay muốn chạm vào hũ đựng bột ngọt kia, bị Bành sư phụ vội vàng ngăn lại. “Ấy, ngươi đừng có động lung tung!” Bành sư phụ dịch hũ sang một bên. “Những thứ này quý giá lắm đó, bên ngoài muốn mua cũng không mua được, chỉ có Đào Nguyên Cư của chúng ta mới có thôi.” Y quý chúng lắm.

 

Mạnh Chu rụt tay về, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối, trong lòng càng thêm tò mò. “Giang bà chủ thật sự lợi hại, không chỉ nấu ăn ngon, còn có thể làm ra nhiều loại gia vị mới lạ đến vậy.” Bành sư phụ cười cười, trên mặt mang theo vài phần thần bí. “Trong đầu bà chủ có vô vàn ý tưởng, đôi khi nàng ấy nói ra một phương pháp nấu ăn, hoặc làm ra một loại gia vị mới, chúng ta phải nghiền ngẫm thật lâu mới có thể hiểu được.” So với Giang Mạt, y – một đầu bếp đã sống nửa đời người, dường như chẳng học được gì cả. Thật quá thất bại. Mạnh Chu càng ngày càng cảm thấy mình đến Đào Nguyên Cư là đúng đắn.

 

Bành sư phụ liếc nhìn y một cái, “Ta thấy ngươi bóc tỏi gọt vỏ không giống người mới, trước kia ở tửu lầu nào vậy?” Những tửu lầu nổi tiếng gần Giang Châu thì y đều biết mấy cái. Mạnh Chu cười hề hề, “Chỉ là tiểu tửu lầu thôi, chẳng học được gì nhiều, không nhắc đến cũng chẳng sao.” Bành sư phụ liền hiểu ý, dành cho y một ánh mắt tán thưởng. “Vậy thì ngươi đúng là đã đến đúng nơi rồi, hãy chăm chỉ ở Đào Nguyên Cư của chúng ta mà làm việc cùng bà chủ, sau này tiền đồ vô lượng, chắc chắn sẽ mở rộng đến kinh thành, đ.á.n.h bại Vọng Thiên tửu lầu của Giang gia!” Y đầy một bụng hùng tâm tráng chí.

 

Mạnh Chu: “...”