Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 304: Không rời không bỏ



Tống Anh vô cùng nghiêm túc hồi tưởng lại cuộc sống của mình từ khi xuyên qua tới nay, hiển nhiên toàn là những ngày tháng thoải mái, dễ chịu, được người người ngưỡng mộ. Bị người khác ức hiếp sao? Chuyện Lý Tiến Bảo thì không tính.

Nếu có thể khiến nàng ngày ngày phiền muộn, ngày ngày khóc lóc thì mới là bị ức hiếp.

"Không có. Đại nhân quản lý rất tốt, bá tánh đều vô cùng thuần phác." Tống Anh đáp.

"Một mình nuôi con có khó khăn không?" Hoắc Triệu Uyên hỏi tiếp.

Tống Anh thở dài, vị Hoắc đại nhân này đúng là lãnh đạo xuống nông thôn hỏi thăm nông dân, toàn hỏi mấy câu vô nghĩa.

"Thật sự rất dễ dàng, đều nhờ phúc của đại nhân." Tống Anh tiếp tục nịnh bợ.

Hoắc Triệu Uyên không nhịn được mà sờ cằm mình một chút, chẳng lẽ diện mạo của hắn thật sự xấu đến mức khiến người khác không muốn liếc mắt nhìn dù chỉ một cái sao? Tống tiểu thư từ đầu đến cuối ngay cả đầu cũng không ngẩng lên...

Trong lòng ít nhiều cũng có chút khó chịu, hắn trầm giọng nói tiếp: "Ta muốn hỏi Tống tiểu thư vì sao lúc trước lại chọn gả cho một bài vị?"

Tống Anh lúc này mới ngẩng đầu lên, bày ra vẻ mặt nghiêm túc và đứng đắn: "Đương nhiên là do ta và tiên phu tình đầu ý hợp, tuy hắn đã mất nhưng ta vẫn muốn được chôn cùng một phần mộ với hắn. Đại nhân, tiểu nữ tử chỉ là có tình cảm sâu đậm một chút thôi, chuyện này thì có gì kỳ quái?"

"Ha." Hoắc Triệu Uyên bật cười một tiếng.

Nói dối.

Tống Anh giật thót: "Có thể đại nhân không biết, lúc tiên phu còn sống, ta và hắn đã hứa hẹn với nhau cả đời này không rời không bỏ. Huống hồ, đại nhân cũng thấy rồi đấy, ta xấu xí vô cùng, nhưng tiên phu khi còn sống lại không hề ghét bỏ, thậm chí còn nhiều lần khuyên ta nên nghĩ thoáng ra. Hắn không chỉ có tình yêu nam nữ với ta mà còn có ân cứu mạng. Nếu không có hắn, dân phụ đã không sống nổi từ lâu rồi. Hiện giờ hắn không còn nữa, ta cũng muốn đi tìm hắn, nhưng nghĩ đến chuyện mà hắn giao phó lúc còn sống, ta chỉ đành cố gắng sống tiếp."

"Thật sao?" Giọng Hoắc Triệu Uyên đã hơi âm trầm, "Trượng phu ngươi khi còn sống có gì giao phó, nói cho ta nghe một chút đi?"

Hắn thương xót nàng từ một thiên kim tiểu thư lại biến thành một cô nương bình thường ở nông thôn, nhưng không ngờ Tống tiểu thư này lại có thể nói dối trắng trợn như vậy.

Hắn cũng biết nàng vì cuộc sống nên không thể không làm vậy. Thế nhưng hôm nay hắn có ý tốt hỏi thăm lại chỉ nhận được một lời nói dối, thực sự khiến hắn không vui nổi.

Tống Anh cảm thấy đầu mình đã to ra gấp đôi.

Nàng nhanh chóng động não rồi vội vàng nói: "Đại nhân có điều không biết, tiên phu là độc đinh trong nhà, trước khi qua đời không có con, lúc còn sống hắn từng nói với ta rằng sau này sẽ nỗ lực sinh tám đến mười đứa con... Bây giờ không thể sinh con được, ta chỉ có thể nhận nuôi một đứa trẻ để kéo dài hương khói cho hắn, sau này mồ mả không đến mức quạnh quẽ mà thôi." 

Hoắc Triệu Uyên tức giận đến mức suýt bật cười.

Đúng là nực cười!

Tống tiểu thư thân thế đáng thương, không ngừng vươn lên, hắn nhịn.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tình sâu nghĩa nặng của nàng, trong lòng Hoắc Triệu Uyên vậy mà lại thấy hơi buồn cười. Hắn ngẫm nghĩ một chút, dừng chân lại, cúi đầu nhìn nàng: "Ngươi có biết... Hoắc Nhung từng là thuộc hạ của ta không?"

"À, hả?!" Tống Anh sửng sốt.

"Hoắc Nhung sống ở quê đến năm mười mấy tuổi thì đến cậy nhờ ta. Hắn và ta cùng họ, hơn nữa, ta còn là thúc thúc bà con xa của hắn, cho nên ta biết rất rõ chuyện của hắn. Ngươi nói ngươi với hắn tình vững như vàng, thế nhưng..."

Hoắc Triệu Uyên còn chưa nói xong, Tống Anh đã quỳ xuống đất "bịch" một tiếng, túm lấy vạt áo của Hoắc Triệu Uyên: "Thúc!"

"!!!"Hoắc Triệu Uyên chấn động trong lòng, hắn chỉ thuận miệng nói thế thôi!

Bởi vì lấy danh nghĩa trưởng bối sẽ tiện hỏi thăm hơn!

"Xin thúc phụ đừng trách. Thật sự có quá nhiều người hỏi thăm, nếu ta nói ta không quen biết tướng công thì người khác sẽ xì xào bàn tán. Hơn nữa, nếu ta nói ta với tướng công tình cảm sâu đậm thì sẽ không có nhiều bà mối tới cửa. Bây giờ ta vẫn còn trẻ, nhất thời xúc động mà gả cho bài vị, nhưng cũng thật lòng muốn thủ tiết thờ Hoắc Nhung cả đời. Có điều, nếu bà mối thường xuyên lui tới, ta sợ bản thân mình sẽ bị mê hoặc, cho nên mới... Chi bằng khiến người khác hoàn toàn chết tâm!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com