Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 305: Người tốt



Tống Anh chưa bao giờ sĩ diện, co được dãn được chính là từ dùng để miêu tả nàng.

Cái gì mà dưới đầu gối có vàng*, nàng hoàn toàn không bận tâm, lạy trời, lạy đất, lạy cha nương nàng cũng không để bụng, dù sao có thêm một thúc phụ cũng tốt hơn có thêm một kẻ địch.

* Nguyên gốc là "nam nhi tất hạ hữu hoàng kim" ( dưới đầu gối nam nhân có vàng): Câu này không có ý nói rằng nam tử hán đại trượng phu không được quỳ gối, mà là muốn nói làm người điều tối quan trọng là phải có tôn nghiêm, không thể tùy tiện khuất phục kẻ khác.

Hoắc Triệu Uyên thật sự trợn tròn mắt.

Hắn nhắc tới thân phận Hoắc Nhung chỉ vì giận nàng nói dối, trêu chọc nàng mấy câu mà thôi, không ngờ nàng một lời không hợp lại lập tức quỳ xuống!

Hắn vội vàng kéo người đứng lên: "Ta không trách ngươi!"

Tống Anh thuận thế đứng dậy, trông vô cùng đáng thương: "Thúc phụ, tuy rằng ta không quen biết tướng công nhưng mấy năm nay cũng nghe nói tới tên tuổi của tướng công. Hắn tâm địa lương thiện, hàng năm đều gửi chút ngân lượng về thôn để làm việc thiện. Nhờ phúc của hắn, cho dù là trẻ con không cha không nương cũng không đến mức phải thường xuyên chịu đói. Chính vì vậy, ta cũng  thật lòng thật dạ với hắn."

"Ta quý mến nhân cách của tướng công, không liên quan gì đến ngoại hình, gia thế, quá khứ của hắn. Hắn không quên cội nguồn, lương thiện, chân thành, nhất định là người tốt nhất trên thế gian. Đời này có thể gả cho hắn chính là phúc phận mà ta đã tu tập mấy kiếp. Thế nên, thúc phụ..."

Hoắc Triệu Uyên được nàng khen ngợi đến mức nhíu mày.

Đang nói đến hắn sao? Không quên cội nguồn? Lương thiện, chân thành? Người tốt!?

Thế nhưng, còn chưa kịp vui mừng đã nghe Tống Anh nói: "Thúc phụ, ta xin nhận lấy tấm lòng của ngài, nhưng dù là người khác thì ta cũng sẽ không đồng ý, huống chi ngài còn là thúc phụ đấy!"

"..." Hoắc Triệu Uyên nheo mắt.

Quên mất còn có chuyện này.

Ngơ ngác nhìn Tống Anh, Hoắc Triệu Uyên đột nhiên cảm thấy trong lòng bùng lên một ngọn lửa khiến hắn nghẹn đến bức bối.

Trong lòng Tống Anh, có lẽ hắn không chỉ có diện mạo xấu xí mà còn là kẻ không biết tu dưỡng đạo đức cá nhân nhỉ? Biết rõ nàng là "chất tức phụ nhi" lại còn lộ ra mấy phần "ái mộ", chẳng phải đã biến thành người hoang đường nhất thiên hạ sao!?

Hoắc Triệu Uyên đột nhiên hơi hối hận vì lúc trước không giải thích rõ cái gọi là ái mộ kia...

Đúng là vạ miệng, sao lại thuận miệng tự xưng là thúc phụ chứ...

Hoắc Triệu Uyên hơi đau đầu, mặc dù thường ngày hắn luôn vững như núi Thái Sơn nhưng giờ phút này cũng cảm thấy trên mặt nóng rát.

"Ngươi cứ yên tâm, trước đây, ta biết ngươi là... chất tức phụ nhi nên mới chiếu cố mấy phần… không liên quan đến những chuyện khác." Hoắc Triệu Uyên nghiến răng nghiến lợi.

Không thể nhanh như vậy đã nói bản thân mình ăn nói bậy bạ, chẳng khác nào tự đánh vào mặt mình.

Tống Anh cong môi cười: "Ta biết thúc phụ là người đoan chính, là một vị quan tốt, sao có thể nảy sinh ý nghĩ không bằng cầm thú như thế chứ!? Quả thật là vãn bối ta hồ đồ, quá mức tự đại!" 

Nói xong, Tống Anh còn cười ha ha.

Hoắc Triệu Uyên buồn bực không tiếp lời.

Hoắc Tứ Tượng ở bên cạnh vừa muốn cười lại vừa cảm thấy đại nhân thật đáng thương, biểu cảm liên tục thay đổi.

Trong lòng Tống Anh đã nhẹ nhõm hơn nhiều.

May mà nàng đã bị huỷ dung, nếu không chắc chắn sẽ càng trêu hoa ghẹo nguyệt hơn nữa, nhất là loại ong chết người này, vẫn nên ít đến thì tốt hơn!

Cái quỳ này không lỗ chút nào...

"Vị quan gia này cũng họ Hoắc, có quan hệ gì với tướng công nhà ta vậy? Lúc trước chất tôn của thúc phụ ngài bị bắt cóc, ít nhiều cũng nhờ có quan gia giúp đỡ nên chỉ mới mấy ngày đã có thể tìm về được. Ta vẫn chưa kịp cảm ơn hắn đâu!" Tống Anh nói thêm.

Hoắc Tứ Tượng ấp úng: "Hoắc Nhung là... ca ca cùng tộc… của ta..."

Dù sao thì thân phận thúc phụ của đại nhân cũng do ngài ấy bịa ra, hắn nói hươu nói vượn một chút hẳn là không sao đâu nhỉ?

Tống Anh không quan tâm thân phận này có phải là thật hay không, chỉ cần nàng thừa nhận là được.

"Ồ, vậy thì chính là tiểu thúc tử rồi. Sau này tẩu tử phải chiếu cố ngươi nhiều hơn!" Tống Anh thuần phác cười, quay sang nhìn Hoắc Triệu Uyên: "Thúc phụ yên tâm, có ta ở đây, mộ phần của tướng công sẽ được dọn dẹp, cúng tế đầy đủ. Lâm ca nhi nhà ta thông minh, hiểu chuyện, sau này cũng sẽ hiếu thuận với thúc gia gia ngài."

Hoắc Triệu Uyên vừa nghe thấy hai chữ "thúc phụ" thì lập tức cảm thấy mi tâm giật giật, đau đầu, không muốn nói với Tống Anh câu nào nữa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com