Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 307: Đại đệ



Rõ ràng Tống Anh bày ra thái độ cung kính của vãn bối, nhưng Hoắc Triệu Uyên không biết vì sao trong lòng mình lại cảm thấy càng ngày càng phiền muộn.

Thậm chí còn hơi tức giận.

"Ta có một tiểu viện trong chùa, ngươi ở cùng một viện… với ta." Giọng nói của Hoắc Triệu Uyên hơi cứng ngắc, "Chỉ là một căn phòng nhỏ dùng để chứa đồ nằm bên cạnh phòng ta mà thôi, ta sẽ cho người dọn dẹp lại. Trong viện cũng có phòng bếp, có thể cho ngươi sử dụng."

Trong viện ngoại trừ phòng bếp còn có không ít phòng khác, nhưng Hoắc Tứ Tượng và một ít tâm phúc bên cạnh hắn cùng đầu bếp nữ cũng cần chỗ ở, chỉ có mỗi gian phòng đó không có người ở. Không cho nàng ở trong phòng chứa đồ, chẳng lẽ muốn Hoắc Tứ Tượng nhường phòng của mình cho nàng ở?

Dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, phòng chứa đồ sau khi dọn dẹp xong vẫn sạch sẽ hơn phòng mà nam nhân ở.

Tống Anh sao có thể chê bai được?

"Đa tạ đại nhân!" Tống Anh vội vàng nói.

Nghe thấy lời này, Hoắc Triệu Uyên thoải mái hơn một chút: "Về sau cứ gọi như vậy đi. Nếu cứ gọi thúc phụ, truyền ra ngoài cũng không tốt cho ngươi."

"Đương nhiên rồi, muốn làm thân thích của đại nhân cũng không dễ như vậy đâu." Tống Anh lập tức nịnh nọt.

Hoắc Triệu Uyên giật giật tay, muốn đánh người.

Lúc trước cảm thấy Tống tiểu thư này rất dịu dàng, sao bây giờ lại thấy nàng hơi nghịch ngợm vậy chứ?

Dừng chân nghiêm túc quan sát nàng một lát, phát hiện đôi mắt của Tống Anh liên tục nhìn ngó khắp nơi, dường như rất tò mò về tất cả mọi thứ. Nghĩ lại thì Tống tiểu thư hiện giờ cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, vẫn còn nhỏ, hoạt bát một chút cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là khiến hắn có cảm giác nàng đã thay đổi rất nhiều, hoàn toàn khác hẳn người ở kinh thành.

Lúc ở kinh thành chỉ đứng nhìn từ xa, có thể nhận ra Tống tiểu thư hơi mất tự nhiên, là người nhát gan, nhún nhường, nhưng bây giờ sao lại...

Con người đúng là vừa dễ thay đổi vừa phức tạp.

"Tống tiểu thư từng gặp ma quỷ sao?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.

"Không có." Tống Anh giật thót, không hề để lộ chút sơ hở nào.

"Ta cũng vậy. Nếu trên đời này thật sự có tà ma thì sao ta lại bình an nhiều năm như vậy chứ. Lát nữa, Phật hội sẽ bắt đầu, ngươi cũng đừng căng thẳng quá mức. Nếu thật sự có thứ dơ bẩn cổ quái, có ta ở đây rồi, nó sẽ không thể làm ngươi tổn thương chút nào đâu." Hoắc Triệu Uyên nói.

Tống Anh mím môi: "Đa tạ thúc phụ đại nhân."

Hoắc Triệu Uyên cau mày, trừng nàng một cái rồi quay đầu bước đi. Tống Anh không có chỗ ngồi, đương nhiên cũng đi theo, còn phải đi nhận phòng nữa đấy.

Còn về Đại Bạch, dưới chân núi đã có người chăm sóc cho nó, nàng cũng đã trả tiền công cho người ta. Có điều, mấy ngày tới nó sẽ không có củ cải để ăn, chờ đến khi về sẽ bồi thường cho nó sau.

Tới giữa trưa, Phật hội chính thức bắt đầu.

Trước đại điện đã bày đệm hương bồ, các vị cao tăng ngồi bên trên, thay phiên nhau giảng kinh.

Bên dưới là bá tánh, người giàu có cũng ngồi trên đệm hương bồ nghe giảng kinh, được xếp ở đằng trước, còn người bình thường thì ngồi đằng sau, phần lớn ngồi trên mặt đất. Từ xa nhìn lại, trong đại điện đặc kín người. 

Nhờ phúc của Hoắc Triệu Uyên, Tống Anh được ngồi ở hàng đầu tiên, bên cạnh vị đại nhân này.

Có điều, nàng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Vị này...

Rốt cuộc hắn giữ chức quan gì vậy?

Nàng nhìn xung quanh, thấy Tri phủ đại nhân của thành Dung cũng có mặt, người khác đều khách khí với ông ta, nhưng vị Tri phủ đại nhân ấy còn phải ngồi đằng sau...

"Đại đệ, thúc phụ ta giữ chức quan gì vậy?" Tống Anh nghiêng người ra sau, đưa tay chọc Hoắc Tứ Tượng ngồi bên cạnh Hoắc Triệu Uyên, hỏi.

Hoắc Tứ Tượng nheo mắt.

Dường như đã hiểu được cảm giác của chủ tử nhà hắn.

Đại đệ...

Xưng hô này thật đáng sợ.

"Tập trung nghe giảng đi." Hoắc Triệu Uyên nghiêm túc nói.

Tống Anh cười gượng một tiếng, rụt tay về: "Còn chưa biết đại nhân ngài..."

"Nơi đây chính là đất phong của ta." Hoắc Triệu Uyên đáp.

Đất phong?

Tống Anh cau mày, vậy hắn là hoàng thân quốc thích sao? Hình như triều Đại Định không ban cho thần tử đất phong, chỉ có hoàng thân quốc thích mới có. Nhưng chủ nhân của thành Dung là ai...

Tống Anh lục lọi ký ức của nguyên chủ, quả thực nghĩ không ra.

Cuộc sống của nguyên chủ ở kinh thành quá bi thương, cả ngày bị dạy dỗ rằng sau này phải hầu hạ lão Vương gia háo sắc kia, tất cả những gì nàng ấy biết đều là chuyện của lão Vương gia kia, cho nên không rõ về những người khác lắm. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com