Đã là hoàng thân quốc thích thì cho dù là họ hàng xa có bắn đại bác cũng không tới được chỗ hoàng đế, thân phận này vẫn vô cùng quý trọng. Nếu Hoắc Nhung thật sự có một thúc thúc như vậy thì lúc nhỏ còn phải chịu khổ ở thôn Hạnh Hoa sao?
Nếu đã gả cho bài vị của Hoắc Nhung, đương nhiên nàng cũng phải hỏi thăm lý chính một chút về chuyện của Hoắc Nhung lúc còn sống.
Con ma nhà nàng là con của thợ săn, khi còn bé tính cách quái gở, sống một mình trong núi, lục thân đều đã mất hết, hoàn toàn không có họ hàng thân thích nào cả!
Chính vì hắn không có những thân thích lung tung rối loạn đó nên nàng mới lựa chọn Hoắc Nhung!
Thế nhưng, vị đại nhân này đã nói mình là thúc thúc của Hoắc Nhung thì nhân vật nhỏ bé như nàng đương nhiên chỉ có thể thừa nhận, thế nên Tống Anh giả ngu cười cười: "Đại nhân thật lợi hại."
Dù sao thì, sau lần này nàng sẽ quay về thôn sống cuộc sống của nàng, đến lúc đó, cố gắng tránh xa vị đại nhân này là được, sau này hẳn là sẽ không có quan hệ quá sâu sắc.
Hoắc Triệu Uyên mơ hồ cảm thấy giọng điệu của Tống Anh hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Hắn làm việc nghiêm túc, lúc này đang tập trung nghe chư vị đại sư giảng kinh. Những vị đại sư này cũng là nhân vật được kính ngưỡng, phải cho họ chút thể diện.
Nói đến cũng kỳ lạ, các vị đại sư này cũng không nói lớn tiếng nhưng người khác lại có thể nghe được rõ ràng, dường như quả thực là Phật pháp vô biên.
Quanh thân yên tĩnh, bên trong chùa cũng có trồng một ít hoa cỏ.
Giờ phút này, gió nhẹ thổi qua khiến hoa sen trong hồ sen tứ giác hơi đung đưa. Bên trong chùa Phổ Hoa còn có một cây bạch lan cao mười mấy thước, lúc này cánh hoa phấp phới trong gió, dường như đang tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Tống Anh quay đầu nhìn sang.
Cây không thành tinh.
Nhưng phàm là vật sống thì ít nhiều đều có chút linh khí.
Không phải kiếp trước đã có người làm thực nghiệm rồi sao? Trồng hai cái cây giống nhau, mỗi ngày nói những lời khác nhau với chúng, một cây thì khen ngợi, khích lệ, một cây thì chửi mắng, trách cứ, cuối cùng, cái cây được khích lệ sẽ phát triển tốt hơn cái cây còn lại…
Thậm chí, còn có người nói rằng lúc thực vật bị hái ăn cũng sẽ phát ra tiếng thét chói tai, chỉ là loài người không nghe thấy âm thanh này mà thôi.
Tống Anh cảm thấy bây giờ chính là tình huống như vậy.
Giọng điệu của những vị cao tăng này rất bình thản, nghe nhiều quả thực sẽ khiến lòng người tĩnh lặng...
Hoắc Triệu Uyên cũng đưa mắt nhìn lướt qua cây bạch lan, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Bây giờ gió cũng không lớn, đáng lý... không đến mức có thể rụng nhiều hoa như vậy.
Thế nhưng, dường như hoa trên cây bạch lan không chỉ bị thổi rụng xuống mà còn bị thổi bay đi rất xa. Chỉ trong một khắc, hoa cỏ lại rụng đầy sân chùa, quả là chuyện lạ!
Hoắc Triệu Uyên cảm thấy hơi nghiêm trọng.
Qua hơn một canh giờ, buổi giảng kinh kết thúc, bắt đầu siêu độ.
Trong Phật hội siêu độ sẽ có người gửi điếu văn viết cho người thân đã mất nhà mình, nhân cơ hội này mà đốt cháy nó.
Các đại sư đồng loạt nhắm mắt, xung quanh treo cờ trắng. Bọn họ bắt đầu gõ mõ, trong miệng đang lẩm bẩm kinh văn nào đó, các hòa thượng khác trong chùa cũng làm theo khiến trong và ngoài chùa đều có thể nghe thấy tiếng các hòa thượng tụng kinh.
Chẳng bao lâu sau khi tiếng tụng kinh vang vọng, bốn phía nổi gió lạnh.
Hoa đã rụng hết, chỉ thấy bầu trời hơi âm u như sắp mưa, gió cuốn bụi đất bay vào mắt mũi mọi người.
Chỗ đốt vàng mã càng mù mịt hơn, bụi tro bay theo gió.
Cảnh tượng này...
Thật ra cũng không có gì thần kỳ.
Xét về hiện tượng tự nhiên thì chỉ là một trận gió to mà thôi.
Nhưng trận gió to này đến không đúng lúc. Nó xuất hiện trong lúc các đại sư siêu độ, như thế có vẻ như pháp sự này đã thành công, việc siêu độ có tác dụng.
Tống Anh trông rất bình tĩnh, nhưng Hoắc Triệu Uyên bên cạnh lại đột nhiên co rút đồng tử, dường như đã bị k.ích th.ích.