Hoắc Triệu Uyên nhìn chằm chằm bầu trời âm u, không biết có phải là ảo giác của mình hay không mà hắn cứ cảm thấy trước mắt ngoại trừ gió và bụi còn có thứ kỳ quái, mờ mịt nào đó. Chúng như một đám khói, chầm chậm bay lên trời rồi hóa thành bụi mù!
Hắn nhắm mắt lại rồi mở ra, phát hiện tình hình vẫn không có gì thay đổi.
Quỷ sao?
Thế nhưng lại không có hình dạng của con người...
Hắn trầm mặc, sắc mặt nghiêm túc, trông có vẻ người sống chớ đến gần.
"Tống tiểu thư, ngươi có nhìn thấy gì không?" Hoắc Triệu Uyên hỏi.
"Bụi, gió. Chờ đến khi pháp sự chấm dứt, ta muốn đi rửa mặt." Tống Anh trả lời vô cùng thành thật, chẳng lẽ còn có thứ gì khác à? Quỷ sao?
Hoắc Triệu Uyên mím môi: "Có thể mượn chuỗi hạt sừng trâu của Tống tiểu thư dùng một chút không?"
"Được." Tống Anh không hề khách khí, đưa chuỗi hạt qua.
Hoắc Triệu Uyên cầm chuỗi hạt sừng trâu rồi quan sát xung quanh thì phát hiện mọi thứ hơi khác, tỷ như đám khói mờ mịt lúc nãy tùy tiện bay khắp nơi nhưng quanh Tống Anh và hắn lại không có thứ này.
Mà bây giờ, sau khi Tống Anh tháo chuỗi hạt sừng trâu ra thì những thứ đó đến gần Tống Anh hơn một chút, chẳng qua vẫn không tới gần hắn.
Sừng trâu thật sự có thể trừ tà sao?
Hoắc Triệu Uyên nghĩ hơi nhiều, đưa chuỗi hạt cho Hoắc Tứ Tượng: "Ngươi đeo thứ này vào rồi chạy quanh một vòng đi."
"..." Hoắc Tứ Tượng hơi ngơ ngác.
Nhưng hắn là thuộc hạ biết nghe lời nên vội vàng làm theo.
Quả nhiên, Hoắc Tứ Tượng đeo chuỗi hạt đi đến đâu thì những đám khói mờ mịt đó đều sẽ vội vàng né tránh.
Một lát sau, hắn trả lại chuỗi hạt cho Tống Anh.
Tống Anh cảm thấy có lẽ vị đại nhân này đã nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy.
Trên đời này chắc chắn có quỷ, nếu không thì nàng là thứ gì đây?
Giờ phút này, tâm trạng của Hoắc Triệu Uyên vô cùng phức tạp.
Gần đây, quả thực hắn đã gặp phải hơi nhiều đả kích, tỷ như Tống Anh là... thê tử của một thân phận khác của hắn, tỷ như... gặp quỷ.
"Tống tiểu thư cảm thấy... rốt cuộc trên đời này có yêu quái hay không?" Hoắc Triệu Uyên thấp giọng hỏi.
"Không có, chắc chắn không có. Yêu quái lợi hại như vậy, nếu thật sự bọn chúng có tồn tại thì tại sao ngay cả một con cũng không thấy chứ?" Tống Anh trông vô cùng thật thà.
Trong mắt nàng là mấy chữ "Ngươi phải tin tưởng ta" rất lớn.
"Có lẽ là do yêu quái khá hiếm? Hoặc có thể là do trên thế gian cũng có rất nhiều cao nhân nên yêu quái có phần kiêng kị?" Hoắc Triệu Uyên ngẫm nghĩ kỹ càng, "Có câu nói là thà tin là có còn hơn tin là không, vì sao Tống tiểu thư lại chắc chắn như thế?"
"Đại nhân cũng không tin mà?" Tống Anh cười một tiếng, "Dù sao thì ta cũng chưa từng nhìn thấy, thứ gì chưa từng nhìn thấy thì đều là giả."
Chính là như vậy.
Hoắc Triệu Uyên hơi nhíu mày.
Vậy hiện giờ hắn đang nhìn thấy thứ gì? Ảo giác sao?
Nhưng Hoắc Triệu Uyên quan sát trong chốc lát, phát hiện thứ được gọi là quỷ này trông không khác gì tro bụi, bị gió cuốn bay, không có vị trí cố định, còn hóa thành hư không.
Dường như việc hắn cố gắng tìm cách chứng thực chuyện này cũng không có ý nghĩa gì. Nếu trên đời thật sự có yêu ma quỷ quái thì hắn có thể làm gì đây? Chẳng lẽ phải đi trảm yêu trừ ma sao?
Hắn là một người phàm, chỉ có thể làm tốt chuyện mà người phàm có thể làm. Nếu sau này thật sự gặp phải chuyện huyền diệu khó lòng giải quyết thì lại nói sau, chẳng phải trên đời này còn có...
Người có thể trấn yêu tà như Tống Anh sao?
Nụ cười của Hoắc Triệu Uyên khiến Tống Anh ngây ngốc.
Nàng đã gặp vị đại nhân này mấy lần, lúc nào đối phương cũng trưng ra khuôn mặt lạnh lẽo, vô cùng hung hãn, bây giờ lại đột nhiên mỉm cười, tuy rằng nhìn rất đẹp nhưng thật ra cũng cực kỳ đáng sợ, vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn.
Tống Anh lắc đầu, ra vẻ thành thật.
Đến khi Phật hội siêu độ kết thúc, Hoắc Triệu Uyên không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì kỳ quái khác, trời sáng khí trong, tất cả khôi phục lại như thường.