Hoắc Tứ Tượng biết tính tình đại nhân nhà mình, cũng có nghe đại sư nói chuỗi hạt sừng trâu có thể trừ tà, vì vậy sau khi kết thúc pháp sự, hắn quay sang nhìn Hoắc Triệu Uyên bằng ánh mắt trông mong: "Đại nhân, lúc nãy ngài phát hiện ra thứ gì khả nghi sao? Hay là đã... nhìn thấy thứ không thể nhìn thấy được?"
Hoắc Triệu Uyên nhàn nhạt nhìn hắn: "Chỉ là mấy thứ mờ mịt mà thôi."
"Thứ… mờ mịt!? Vậy chẳng phải là..." Quỷ sao!?
Hoắc Tứ Tượng sợ tới mức mặt biến sắc: "Ở đâu!? Có nhiều không!"
"Không nhiều lắm, chỉ có mấy cái thôi, một trong số đó nằm trên vai ngươi, không có vấn đề gì đâu." Trong mắt Hoắc Triệu Uyên chứa chút ý cười.
Giờ phút này, Hoắc Tứ Tượng vô cùng hối hận vì đã trả chuỗi hạt sừng trâu lại cho Tống Anh.
Mang khuôn mặt biến sắc, hắn quay sang hỏi Tống Anh: "Hoắc phu nhân, ngài có bán chuỗi hạt đó không!?"
"..." Tống Anh cười gượng, đưa mắt nhìn hai người một cái, sau đó cạn lời nhìn lướt qua một mình Hoắc Triệu Uyên đã tránh sang bên cạnh, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Đại nhân nhà ngươi vẫn luôn như vậy sao?"
Muộn tao*?!
* Muộn tao: chỉ người ngoài lạnh trong nóng, bề ngoài thờ ơ nhưng trong lòng đầy nhiệt huyết, sôi sục
Nghiêm túc lừa gạt người khác, thế mà còn có đồ ngốc tin lời hắn nói!
"Đúng vậy đó. Đại nhân không giống loại ngươi phàm phu tục tử như ta, trước giờ luôn bình ổn và điềm tĩnh. Người khác đều nói đại nhân nhà ta nhất định là thần tiên Đại La chuyển thế cho nên mới có tâm tính kiên định như vậy..." Hoắc Tứ Tượng vô cùng nịnh nọt, không hề nghe ra ẩn ý trong lời nói của Tống Anh.
Tống Anh liếc nhìn Hoắc Tứ Tượng bằng ánh mắt đồng tình.
Ngốc đến mức này cũng không dễ dàng gì.
"Ta có bán chuỗi hạt nhưng đây là bảo vật gia truyền của nhà ta, ít nhất phải 500 lượng." Tống Anh tỏ vẻ khó xử, cố ý báo giá cao.
"500 lượng!?" Hoắc Tứ Tượng giật mình, liếm môi, hơi sốt ruột, "Có, có thể rẻ hơn một chút không?"
Tống Anh suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Chẳng lẽ hắn thật sự xem nàng là đạo sĩ bán đồ trừ tà sao?!
Thế nhưng nghĩ đến đây, Tống Anh đột nhiên cong khóe miệng: "Có thể, chỉ cần 50 lượng thôi, nhưng ngươi không được tùy tiện đưa thứ này cho bất kỳ ai khác. Nếu ngươi muốn mua thì ta sẽ đặt nó vào trong chùa một đêm, ngày mai đưa cho ngươi. Như vậy có được không?"
"50 lượng..." Cũng không rẻ.
Hắn càng muốn biết liệu có thật sự là 50 lượng hay không...
Nhưng thứ có thể lọt vào mắt đại nhân thì chắc chắn đáng giá, thế nên...
"Vậy làm phiền Hoắc phu nhân rồi. Ta đi làm việc cho ngài trước, không, không cần gấp đâu..." Hoắc Tứ Tượng nở nụ cười cứng nhắc.
Tống Anh cong môi.
Hoắc Tứ Tượng còn phải sắp xếp người xuống núi mua đồ, mang vẻ mặt rối rắm rời đi. Sau khi hắn rời đi, Tống Anh đi dạo trong chùa, cuối cùng mua một thanh kiếm gỗ đào cỡ nhỏ tại một quầy hàng trong chùa,. Sau đó, nàng đi tìm đại sư, đặt thanh kiếm gỗ đào này vào một lư hương đựng đầy tàn nhang trong chùa.
Thủ hạ của Hoắc đại nhân làm việc rất nhanh nhẹn, trước khi trời sập tối đã mua đủ hết các loại nguyên liệu.
Ngoài ra còn cho nàng mượn sáu bà tử tay chân lanh lẹ. Những bà tử này đều trông vô cùng thành thật, không hề lắm lời tí nào.
Tống Anh phân công mấy người này rửa mì căn, còn nàng thì phụ trách thái sợi dưa hồ và giá đỗ, rang chín rồi giã nhỏ một hũ lớn đậu phộng, dầu ớt cũng đã chuẩn bị xong.
Sau khi rửa mì căn thì phải để nước rửa mì căn lắng lại.
Đến khi trời vừa hửng sáng ——
Sau khi để qua một đêm, bột tàn mì đã tách nước và lắng xuống đáy, đổ bỏ phần nước, lấy bột tàn mì trộn với bột mì rồi cho vào nồi hấp.
Tống Anh còn chưa kịp dọn đồ đi bán thì Hoắc Triệu Uyên đã tới trước.
"Đại nhân nếm thử trước đi, một chén này chỉ bán 20 văn tiền thôi." Tống Anh vừa dọn đồ vừa nói.
"Chẳng phải vậy sao. Thuê quầy hàng trong chùa cũng phải tốn tiền đúng không? Tuy rằng đã được đại nhân sắp xếp cho nhưng cũng phải tính vào giá bán. Hơn nữa, món này được làm từ bột mì, chưa kể bên trong còn nêm đường..."
Ở trên núi đương nhiên phải bán thứ hiếm có, lạ mắt, thế nên đắt một chút cũng là bình thường.