Tống Anh bật cười một tiếng, trông bình tĩnh đến cực điểm.
Giang Tử Thương nhất thời hơi hoảng hốt, hắn ta vốn cho rằng một tiểu cô nương bị đổ oan là kẻ trộm chắc chắn sẽ hoảng loạn, chỉ cần nàng mở miệng giải thích thì sẽ rơi vào bẫy!
Bây giờ xung quanh đông người như vậy, chỉ cần hắn ta mở miệng xúi giục mấy câu thì chắc chắn có không ít người thay hắn ta làm chủ. Đến lúc đó, đừng nói số tiền lần trước Tống Anh lừa của hắn ta, không chừng còn có thể lấy nhiều hơn mấy lượng!
Hắn ta biết Tống Anh có tiền!
Hôm nay là ngày cuối cùng của Phật hội, hắn ta cũng vội vàng chạy từ huyện Lễ tới nhìn một cái, đi dạo hai canh giờ, nhìn thấy không ít người ăn món ăn tên là mì lạnh nên đi theo xem thử, còn chưa kịp đi tìm đã thấy Tống Anh.
Tống Anh luôn che mặt nhưng hắn ta lại có thể nhận ra nàng bởi vì giọng nói và dáng người của nàng đẹp hơn những tiểu cô nương nhà khác.
Hắn ta âm thầm quan sát hồi lâu, phát hiện Tống Anh thật sự kiếm được không ít tiền.
Liên tục có người tới xếp hàng mua, hết người này đến người khác, còn có người trông như tiểu nha hoàn của đại gia tộc, một lần mua tận mười mấy phần!
Một phần 20 văn, trong lúc hắn ta quan sát, nàng bán được cả trăm phần.
Hắn ta lại đi hỏi thăm thì biết được Tống Anh bày hàng bán bốn ngày.
Bốn ngày là bao nhiêu tiền?
Hắn ta nghĩ số tiền mà Tống Anh kiếm được chắc chắn không dưới 20 lượng, nói không chừng còn nhiều hơn.
Kiếm được nhiều tiền như vậy mà lúc trước lại đi lừa 4 lượng bạc tiền mồ hôi xương máu của hắn ta!
Giang Tử Thương càng nghĩ càng tức, trơ mắt nhìn Tống Anh rời đi. Hắn ta thật sự không thể nhịn được nữa, đi lên đụng vào nàng. Nhưng chỉ đụng một cái thì vẫn chưa nguôi giận nên hắn ta muốn nhân cơ hội này đòi chút tiền.
Không ngờ Tống Anh lại mặt dày như vậy, còn cắn ngược lại hắn ta!
Lúc này, quả thực có không ít người nhìn sang đây, thậm chí còn có mấy người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Sắc mặt Giang Tử Thương hơi đỏ lên, hắn ta cắn răng nói: "Tống Anh, ta học cùng trường với ca ca ngươi. Ta biết ngươi sau khi bị huỷ dung đã thay đổi không ít, nhưng hoàn toàn không ngờ được ngươi lại làm ra chuyện... bỉ ổi như vậy! Số tiền lần trước thì thôi đi, nhưng lần này... Nhiều người như vậy, sao ngươi có thể mặt dày vô sỉ như thế chứ?! Sau này truyền tới tai ca ca ngươi, ngươi nói xem ca ca ngươi làm sao làm người được nữa? Làm sao đối mặt với bằng hữu bọn ta được nữa!?"
Mọi người nghe xong thì bừng tỉnh đại ngộ.
Còn là người quen đấy!
Tiểu cô nương này vô đạo đức quá rồi.
Tống Anh nhếch miệng cười: "Nếu nói tới mặt dày vô sỉ thì làm gì có ai bì được với ngươi? Miệng chuột tai khỉ, cổ dài mỏ chim, trò hề tất lộ! Người có mắt đều có thể nhìn thấy lúc nãy ta đi đằng trước, ngươi đi đằng sau, chẳng lẽ ta có thể biết trước được chuyện ngươi sẽ đâm vào ta sao? Ngược lại là ngươi... Tuy rằng xung quanh đông đúc nhưng con đường này rộng như vậy mà ngươi lại trùng hợp đụng phải ta, lẽ nào không phải cố ý sao?"
"Hôm nay ngươi có nói rách trời cũng vô dụng. Ta bị mất tiền, chỉ có một mình ngươi đụng vào người ta, chắc chắn chính là do ngươi trộm. Ngươi mau theo ta đến nha môn nói cho rõ ràng!" Tống Anh khăng khăng.
Giang Tử Thương khó thở: "Một nữ hài tử như ngươi đến nha môn xuất đầu lộ diện có cảm thấy hổ thẹn hay không hả!?"
"Ta lại không phải kẻ trộm, vì sao phải cảm thấy hổ thẹn? Người nên cảm thấy hổ thẹn chính là kẻ có tật giật mình!" Tống Anh kiên định.
Tư thế hiên ngang và thái độ không hề sợ hãi của nàng khiến người khác cảm thấy nàng thân chính không sợ bóng tà.
Nếu thật sự trộm đồ của người khác thì sao có thể chấp nhất muốn báo quan như thế chứ?
Chẳng qua trong hai người này, rốt cuộc ai đúng ai sai thì khó mà nhìn ra được.
Dù sao thì tiểu huynh đệ trắng trẻo đứng đối diện trông cũng không giống người xấu.
"Ta thấy vẫn nên báo quan thì tốt hơn, nói không chừng hai người các ngươi đều không hề lấy trộm mà tiền của các ngươi bị người khác trộm mất đấy..."
"Trộm cắp ngay dưới mắt Phật nhất định sẽ gặp quả báo, cũng không biết là tên trộm nào to gan như vậy!"
Xung quanh lập tức có người lòng đầy căm phẫn lên tiếng!