Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 317: Ra ngoài bất lợi



Giang Tử Thương hoàn toàn không ngờ dáng vẻ mặt dày vô sỉ của Tống Anh lại được người khác tin tưởng, trong lòng cũng không biết nên làm thế nào mới ổn.

Hắn ta nhất thời xúc động nên mới đổ oan cho Tống Anh là kẻ trộm chứ không hề có kế hoạch kỹ càng nên giờ phút này vô cùng lúng túng.

Suy nghĩ trong chốc lát, Giang Tử Thương nói: "Hay là soát người đi. Ta bị mất một túi tiền nhỏ dùng để đựng bạc vụn. Túi tiền đó do nương tử ta tặng cho ta, bên trên thêu một nhánh hoa cỏ. Tống Anh, ngươi bị mất cái gì?"

Tống Anh cười nhạo một tiếng.

Hoa văn trên túi tiền của nàng do chính nàng tự tay thêu, một mặt thêu bản thể của nhân sâm tinh, một mặt thêu Đại Hoàng nhà nàng.

Nguyên chủ giỏi thêu thùa, nàng đương nhiên sẽ không lãng phí tài năng của nàng ấy nên trong nhà còn có không ít thứ do nàng tự thêu.

Có cái thêu Đại Bạch, có cái thêu bình ngọc, thậm chí còn có thêu bánh ú và thỏi vàng, dù sao cũng là thêu cho bản thân mình dùng nên những thứ nàng thêu đều tương đối độc đáo, hoàn toàn tùy theo tâm trạng mà làm.

"Mấy ngày nay ta bán hàng trong chùa, nếu có người trả bạc vụn thì đương nhiên phải cất vào túi tiền, cho nên… có không ít người nhìn thấy túi tiền của ta." Tống Anh nhàn nhạt nói.

Giang Tử Thương lại cho rằng Tống Anh sợ hãi, vội vàng cướp lời: "Ngươi nói vậy là đang giảo biện! Đó rõ ràng là túi tiền mà nương tử ta thêu cho ta! Vừa qua tay đã bị ngươi trộm đi. Ngươi vẫn còn nhỏ tuổi, sao lại tham lam như thế chứ? Bạc này là tiền mồ hôi nước mắt do ta và nương tử nhà ta cực cực khổ khổ làm ra, nếu không còn nữa, đến lúc về nhà ta biết ăn nói thế nào với nương tử ta? Ngươi cũng biết ta trên có lão nương bệnh tật nằm trên giường, không có số tiền này, ta làm sao mua thuốc cho bà ấy được? Việc trộm tiền ta cũng không trách ngươi, chỉ cần ngươi trả tiền lại cho ta thì coi như xong!"

Giang Tử Thương nói liền một hơi, đến cuối cùng mới bày ra thái độ nhượng bộ.

Tống Anh đang định lên tiếng thì trong đám đông có mấy người bước ra.

"A, Nhị Nha? Làm sao vậy?" Người tới mở miệng hỏi.

Tống Anh không nhịn được mà hừ cười một tiếng.

Hôm nay đúng là ra ngoài bất lợi!

Trước thì đụng phải Giang Tử Thương, sau lại nhìn thấy người Bùi gia.

Nói chính xác hơn là... tẩu tử Bùi thị của nàng và lão nương Bùi thị Bùi Bì thị.

Bùi thị mang thai con của Tống Hiển, tính ra bây giờ đã khoảng bốn tháng, đã bắt đầu lộ bụng. Dường như nàng ta cũng sợ bị người khác đẩy ngã, vì thế cố hết sức ưỡn bụng, còn đưa tay chống eo. 

Nếu không phải Tống Anh biết chuyện thì e rằng đã nghĩ Bùi thị mang thai sáu, bảy tháng.

Giang Tử Thương hoảng hốt, cho rằng người nhà Tống Anh tới làm chủ cho nàng.

Nhất là khi nhìn thấy người tới là một bà tử ngoài bốn mươi và một thai phụ, trong lòng hắn ta càng thấp thỏm hơn.

Bà tử hung hãn, một khi mắng người thì không quan tâm bất cứ điều gì, thai phụ yếu đuối không mắng được hắn ta nhưng có thể giả chết, nếu vậy hắn ta sẽ xui xẻo đến tám đời!

"Tống Anh trộm bạc của ta..." Khí thế của Giang Tử Thương yếu đi rất nhiều, trong lòng thầm nghĩ cách thoát thân.

Đối phó với một mình Tống Anh đã phải cố hết sức, bây giờ lại có thêm hai người này, chắc chắn hắn ta phải chịu thiệt!

Thế nhưng Giang Tử Thương vừa nghĩ như vậy thì thấy phụ nhân lớn tuổi kia như muốn nhảy dựng lên, trừng mắt nói: "Trời ạ! Nhị Nha, sao ngươi có thể làm ra loại chuyện này chứ?! Còn không mau trả bạc cho người ta đi? Người Tống gia các ngươi đều là người thành thật, nếu như bị gia gia ngươi biết được, ông ấy nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi đấy!"

"..." Giang Tử Thương sửng sốt.

Sau đó lập tức mừng như điên!

Chẳng lẽ người này là đồ ngốc sao? Mấy câu nói đó nghe như vì muốn tốt cho Tống Anh nhưng thực tế chính là định tội Tống Anh!

Hắn ta còn tưởng rằng đối phương dù có chết cũng sẽ không thừa nhận, không ngờ!

Đúng là trời cũng giúp hắn ta!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com