Tống Anh há miệng, có hơi không thể tin nổi. Từ lúc nàng đi đến bây giờ cũng phải mười ngày, ngày nào cũng ăn giống nhau sao?
Vậy thì hơi quá rồi.
Nhưng nhìn biểu cảm suy sụp của nhân sâm tinh, Tống Anh không nhịn được mà cười: "Có lẽ không phải ngoại bà của con khắt khe với con đâu. Trước đây lúc ta còn ở cùng với bà ấy, cơm nước cũng giống như vậy. Mỗi ngày đều là cháo trắng nấu với bánh bao ngũ cốc, thỉnh thoảng có thêm cái trứng và thịt hầm nhưng chủ yếu vẫn là rau xanh."
Trong mắt Nguyễn thị, canh thịt và bánh bao đã tốt hơn trước đây rất nhiều rồi!
Không phải Nguyễn thị keo kiệt, bởi vì hầu hết các gia đình bình thường đều như vậy.
Tiêu thị còn quá đáng hơn nương nàng nhiều.
Nhưng mà...
Bất kể là Tiêu thị hay Nguyễn thị thì đều phải sửa cái tính keo kiệt này.
"Võ ca nhi, gần đây Tam thẩm nấu gì cho ngươi ăn?" Trên đường về Tống gia, Tống Anh hỏi.
Nàng cứ cảm thấy chút thịt khó khăn lắm mới nuôi được trên người Tống Võ bây giờ lại vì thiếu ăn mà mất đi.
Tống Đạt và Tống Võ cùng tuổi, nhưng Tống Đạt cao hơn Tống Võ một chút, hơn nữa, cơ thể Tống Đạt chắc nịch, cánh tay cũng múp míp thịt, vừa nhìn đã biết là được ăn no, hoàn toàn khác với Tống Võ gầy như que củi.
Trước đây, nàng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nhà nào cũng như thế. Tam phòng đông con nên cuộc sống rất khó khăn, vì vậy Tống Võ gầy một chút cũng là bình thường.
Nhưng sau khi nghe Tứ thúc nói những chuyện đó, nàng không còn thấy như vậy nữa.
"Buổi sáng là nước sôi và bánh nướng phết tương đậu, buổi tối ăn ngon hơn một chút, có thêm đồ ăn hầm với đậu." Tống Võ thành thật trả lời.
"Chỉ vậy thôi?" Tống Anh sửng sốt, "Mỗi ngày chỉ ăn hai bữa thôi sao?"
"Ừm, sau khi phân gia vẫn luôn ăn như vậy." Tống Võ đáp.
Trước khi phân gia, toàn bộ người Tống gia vây quanh một mâm cơm, thức ăn do Đại Diêu thị Đại phòng quyết định, sau đó các trục lí cùng nhau nấu nướng. Đại Diêu thị tính tình hùng hổ, cũng không tằn tiện trong chuyện ăn uống, thỉnh thoảng sẽ được ăn chút thịt, trong thức ăn hàng ngày cũng có dùng mỡ.
Nguyễn thị còn tốt hơn Tiêu thị. Sau khi phân gia, nàng và Tống Tuân đều ở trong nhà, nàng lại sinh bệnh, Nguyễn thị vì sức khỏe của nàng mà thường xuyên hầm gà, luộc trứng cho nàng ăn.
Thế nên Tống Anh chưa bao giờ biết đến canh suông quả thủy, cũng chưa từng phải trải qua cảm giác đói bụng.
Bây giờ, tuy rằng Nguyễn thị chỉ ăn uống đơn giản nhưng dù sao cũng là canh thịt, bánh bao cũng được làm từ bột mì, đồ ăn như vậy quả thực không có chỗ nào để chê.
Chỉ là nhân sâm tinh được nàng nuôi quen miệng nên mới hơi kén chọn.
Tống Anh đồng tình nhìn Tống Võ: "Sau khi phân gia, Tam thẩm có nấu món gì có thịt bao giờ chưa?"
"Chưa từng." Tống Võ rất dứt khoát.
Gần đây hắn sống không tốt lắm, nhưng hắn không thể vì thế mà oán giận Lâm ca nhi được, bởi vì Nhị tỷ chỉ là tỷ tỷ hắn chứ không phải nương hắn.
Mà nương hắn...
"Thật ra vẫn luôn như vậy, ta cũng quen rồi. Chỉ là lúc trước ở nhà Nhị tỷ tỷ được người nuôi tốt quá nên mấy ngày nay ta không quen lắm, nửa đêm bụng kêu òng ọc, còn lớn gan nói nương ta nấu chút đồ ăn cho ta, cuối cùng bị mắng hai lần..."
Hắn không mở miệng nữa.
Tống Anh sờ đầu Tống Võ: "Nương ngươi... cũng vì nghĩ cho tương lai sau này của mấy huynh đệ các ngươi mà tích cóp tiền bạc."
"Nhị tỷ, ta biết." Ánh mắt Tống Võ vô cùng thấu triệt.
Không thể không nói, Tống Võ đúng là đứa trẻ ngoan, trung thực, kiên định, tuy không quá thông minh nhưng lại cực kỳ chăm chỉ, hiện giờ cũng xem như học hành tấn tới.
Nhưng chính vì hắn là đứa trẻ ngoan nên nàng mới đau lòng.
Còn nhỏ như vậy, đang là lúc cơ thể phát triển, sao có thể để thiếu dinh dưỡng được chứ?
"Ngày mai ta sẽ làm mấy ngon cho các ngươi." Tống Anh an ủi một câu, bước vào cổng Tống gia.