Tống Anh bật cười một tiếng: "Mặt mũi của Bùi gia các người đúng là lớn thật. Tức phụ nhi của người ở bên ngoài cùng người khác đổ oan cho ta trộm tiền, tôn nữ người sau khi xuất giá bất hiếu với công bà. Các người xấu tính cáo trạng trước là vì cảm thấy ta dễ bắt nạt sao?"
"Ngươi là vãn bối lại dám hô to gọi nhỏ trước mặt trưởng bối, có giáo dưỡng hay không hả!? Nói ngươi là đứa con hoang không cha không nương đúng là không hề sai chút nào! Loại nha đầu chết tiệt không có quy củ như ngươi, nếu sinh ra ở nhà bọn ta thì đã bị dìm chết từ lâu rồi!" Bùi lão thái thái nổi giận.
Bà ta không muốn tôn nữ đến Tống gia.
Không phải vì bà ta thương xót tôn nữ mà vì Hiển ca nhi là đứa hiểu chuyện, Bùi gia bọn họ đối xử tốt với tôn nữ thì sau này Hiển ca nhi sẽ đứng về phía Bùi gia.
Bùi gia ít con nối dõi, nhi tử thứ hai của bà ta có số khổ, chỉ sinh cho bà ta một tôn tử, hiện giờ đứa bé chỉ mới hai, ba tuổi.
Còn nhỏ như vậy, đương nhiên cần có tỷ phu chiếu cố!
Tống gia nhiều con cháu như vậy, thêm một đứa hay bớt một đứa thì có gì khác đâu?
"Câm miệng!" Tống Lão Căn nổi giận, "Thông gia đi từ xa tới đây, ta cũng không muốn khiến ngươi mất mặt, nhưng tôn nữ Tống gia ta không đến lượt ngươi khoa tay múa chân!"
"Thông gia, ngươi như vậy là quá hồ đồ! Tôn nữ này của ngươi là con cháu ruột thịt sao? Chẳng qua chỉ là một đứa con hoang mà người khác không cần mà thôi, còn trong bụng tôn nữ ta chính là tằng tôn nhi ruột của ngươi đấy!? Nếu nói về xa gần, tôn nữ ta với ngươi mới là gần!" Bùi lão thái thái nói đạo lý.
Nhưng đối với Tống Lão Căn lại không phải như vậy.
Bùi gia là oan nghiệt cướp tôn tử của ông.
Tống Anh đúng là có chỗ khiến ông chưa hài lòng, nhưng đứa nhỏ này lại lớn lên dưới mí mắt ông, ông nhận nuôi nha đầu này cũng không phải để cho người ngoài xem, thế nên, yêu cầu đối với nàng không khác gì đối với tôn nữ ruột.
Nếu tôn nữ thật sự có vấn đề thì dù là đánh, mắng hay thậm chí đuổi đi xuất giá cũng đều là chuyện của Tống gia ông, liên quan gì đến Bùi gia?
"Thông gia nói rất đúng, trong bụng Tống Bùi thị mang thai đứa bé của Tống gia ta, không lý nào lại cứ ở mãi Bùi gia các ngươi dưỡng thai được. Bây giờ lão Đại không có ở nhà nhưng có lão Tam nhà ta ở đây, vậy để lão Tam đi cùng tức phụ nhi của lão Đại lên trấn đón Tống Bùi thị về." Tống lão gia tử nói.
Thật ra, ông đã muốn làm vậy từ hôm tiệc mừng thọ rồi, có điều không tìm được cơ hội mở miệng.
Cho dù có để nhi tử và tức phụ nhi đích thân đi đón người thì cũng sẽ bị từ chối.
Nhưng lần này thì khác, giống như Tống Anh nói, sức khỏe Bùi thị không tốt chính là do Bùi gia không tận tâm, nếu vậy thì Tống gia nên ra mặt giải quyết vấn đề.
"Như vậy không được! Các ngươi ở quê không thuận tiện, làm gì thoải mái được như trên trấn chứ?" Bùi lão thái thái lập tức nói.
Tống Lão Căn vừa nghe thấy vậy thì càng không vui.
"Thông gia ghét bỏ Tống gia bọn ta xuất thân nông dân sao!? Vậy được thôi, chờ đến khi đứa bé được sinh ra, ta sẽ bảo tức phụ nhi của lão Đại hưu Bùi thị! Tổ tông của Hiển ca nhi nhà ta đều là nông dân, không cưới nổi khuê nữ nhà cao cửa rộng các ngươi!" Tống Lão Căn tức giận nói.
Khuê nữ trên trấn?
Phi!
Tốn 50 lượng bạc cưới về một kẻ lười biếng, vừa vào cửa thì mọi chuyện đều bất thành!
Còn liên lụy Hiển ca nhi bị bắt đi khổ sai. Nói khó nghe chút thì chính là quỷ xui xẻo, ông còn chưa ghét bỏ nàng ta mà Bùi gia đã chướng mắt Tống gia rồi! Có biết xấu hổ hay không hả?!
Có Tống Lão Căn lên tiếng, Tống Anh đương nhiên không nói lời nào.
Nhưng nàng cũng không rời đi.
Mấy tháng nay, sức khỏe lão gia tử không được tốt lắm, lúc trước bị Tống Hiển kích động, sau đó nhi tử nàng bị bắt cóc, lão gia tử còn té ngã một cái, kể từ đó, sắc mặt của ông không còn hồng hào như trước kia nữa.
"Thông gia, đây đều vì muốn tốt cho con cháu. Chờ đến khi Hiển ca nhi trở về, nếu hắn muốn đón tức phụ nhi về nhà thì ta sẽ không ngăn cản." Bùi lão thái thái nói.
"Ha! Hiển ca nhi bị các ngươi rót mê hồn canh, bây giờ còn không hiểu chuyện bằng đứa trẻ ba tuổi! Bùi gia các ngươi nghĩ hay lắm, đến khi tôn tử kia của ta trở về thì thổi gió bên gối, nói Tống gia bỏ mặc, không quan tâm đến Bùi thị, ngay cả lão già ta cũng bị oán trách!" Tống Lão Căn cảm thấy tôn nữ nói rất có lý, "Nếu không đồng ý đưa người về thì lão già ta sẽ dẫn người của tộc Tống thị đến Bùi gia ngươi hỏi cho rõ ràng! Xem có phải tộc Bùi thị các ngươi đều gả khuê nữ đi như vậy hay không!"