Lúc lão gia tử nổi giận lên rất đáng sợ, ít nhất là vào giờ phút này, mặc dù Bùi lão thái thái đang rất tức giận cũng không dám hé răng nói nửa lời.
Quả nhiên, cuối cùng bà ta vẫn phải mang khuôn mặt xám xịt rời đi.
Lão gia tử nói được thì làm được, ngay sau đó bảo Tống lão Tam cùng Đại Diêu thị lên trấn đón người.
Đại Diêu thị chán ghét tức phụ nhi này đến cực điểm, nhưng cũng biết tức phụ nhi nhà mình cứ ở mãi bên ngoài thì không phải chuyện tốt nên cũng hành động nhanh nhẹn.
Tống Anh không vội về nhà, ở lại chỗ Nguyễn thị ăn cơm.
Đương nhiên vẫn là canh thịt và bánh bao.
Nguyễn thị xào rau không tệ, chỉ là không thường xuyên làm bánh bao nên mới cố ý luyện tập.
Đã luyện tập nhiều ngày như vậy, hiệu quả quả nhiên rất tốt, nếp gấp giống như bông hoa, trông khá đẹp mắt.
"Không mời Tam thẩm con sao?" Tống Anh đề cập đến chuyện mời người làm, Nguyễn thị hơi ngạc nhiên, "May mà ta còn chưa nhắc tới chuyện này... Nhưng dù ta chưa nói thì mấy ngày nay ta luôn làm bánh bao, người trong nhà đều biết ta định mở cửa hàng bán thức ăn. Tam thẩm con cũng có hỏi thăm ta một chút, dường như cũng muốn theo ta làm. Hiện giờ không mời bà ta, chắc chắn trong lòng bà ta sẽ có ý kiến."
Sở dĩ bà không nói với Tiêu thị trước chính là sợ đến cuối cùng lại không mở được cửa hàng, đến lúc đó sẽ rất mất mặt.
May mà bà nhìn xa trông rộng.
Nguyễn thị thở dài: "Không mời bà ta thì mời ai?"
"Con đang định nói đây. Có lẽ ngày mai người nọ sẽ tới, nương cùng con xem thử nhé. Dù sao cũng là người sẽ làm việc với người, phải hợp ý người mới được. Nếu người cảm thấy không ổn thì lại tìm người khác." Tống Anh nói thêm, "À phải rồi, đây là người mà Tứ thúc giới thiệu."
"Tứ thúc con giới thiệu?" Nguyễn thị ngạc nhiên nhìn nàng, "Vậy chắc hẳn người này đánh nhau rất giỏi nhỉ?"
"..." Tống Anh ngơ ngác.
Mấy ngày tới, người mà Tống Anh muốn gặp không chỉ có vị đại nương kia mà còn có Ngưu Đại Lực.
Tính toán thời gian thì nàng ấy cũng nên tìm tới rồi.
Nghĩ tới chuyện gì thì chuyện đó xảy ra. Sáng sớm hôm sau, đại nương mà Tứ thúc giới thiệu và Ngưu Đại Lực một trước một sau tìm tới cửa.
Ngưu Đại Lực nhìn thấy có người khác thì nhất thời tưởng đó là đối thủ cạnh tranh, vì thế căng thẳng chà xát tay.
Khi Tống Anh nhìn thấy vị đại nương này thì trong lòng vô cùng chấn động.
Vị đại nương này họ Quan, lớn lên... hơi đen, theo lời Tứ thúc thì tuổi tác người này khoảng ngoài bốn mươi, nhưng trên thực tế, người này trông như đã sáu mươi tuổi.
Nhưng có thể nhận ra, vị Quan đại nương này đã đặc biệt sửa soạn, tóc chải chỉnh tề, quần áo và móng tay đều vô cùng sạch sẽ.
Nguyễn thị liếc mắt một cái là có thể nhận ra Quan đại nương này không phải người dễ chọc.
Bà là người dễ rơi nước mắt nên chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra người này giọng lớn, rất lợi hại.
Tống Anh không hỏi nhiều, chủ yếu để Nguyễn thị nói chuyện với Quan thị.
"Đại tẩu tử có con cái không?" Nguyễn thị hỏi đơn giản.
Giọng của Quan đại nương không hề chói tai, ăn nói vô cùng lưu loát: "Trong nhà có một nhi tử hai mươi mấy tuổi vẫn chưa thú thê nên muốn tìm một công việc để tích cóp chút gia sản cho nhi tử. Ta không sợ việc nặng, việc dơ, việc gì cũng làm được."
Nguyễn thị gật đầu: "Ta muốn tìm một người có thể giải quyết chuyện ở cửa hàng."
"Chuyện này thì đại muội tử cứ yên tâm. Mấy năm nay ta tự mình nuôi con, vì nuôi sống hắn, công việc gì cũng từng làm, kiểu chủ nhân hoặc khách hàng nào cũng đều đã gặp qua, bất kể là loại khách càn quấy hay lòng tham không đáy, ta đều không sợ."
"Ta cũng không có bản lĩnh gì, chỉ biết làm việc mà thôi. Nếu đại muội tử thật sự thuê ta, ngươi bảo ta làm gì thì ta sẽ làm nấy. Tiền thu được từ bên ngoài, nếu qua tay ta thì ta tuyệt đối sẽ không cho vào túi mình một đồng nào. Chỉ cần có ta ở cửa hàng, không một kẻ khốn nạn nào có thể bắt nạt muội tử ngươi." Quan thị tỏ rõ thái độ.
Nghe được câu cuối cùng, hai mắt Nguyễn thị sáng rỡ.
Nhìn dáng vẻ nói chuyện tự tin, quyết đoán này, bất kể sau này thế nào, ít nhất thái độ hiện giờ đúng là khiến người ta thoải mái!