Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 327: Vác đá, chở lu



Nguyễn thị cũng rất biết nhìn người, Quan đại nương hơi đen nhưng không ở dơ, nếu đối phương là người răng vàng, móng tay đen thui thì không cần phải nói gì cả, lập tức mời ra ngoài.

"Khuê nữ, ta cảm thấy đại tẩu tử này khá tốt." Nguyễn thị rất thích.

Người này biết ăn nói nhưng không hề dông dài vô nghĩa, cũng không hùng hổ đáng sợ, lời nói mạch lạc, rõ ràng, so với Tiêu thị thì khí thế hơn, so với Đại Diêu thị thì bình tĩnh hơn, đúng là cực kỳ cực kỳ phù hợp.

Bà và trượng phu đều là người không giỏi ăn nói, có người như vậy ở cửa hàng thì mới ổn thỏa được.

Cho dù người này làm không lâu cũng không sao, bà và trượng phu cũng có thể theo học một chút mà, đúng không?

"Nương cảm thấy tốt thì ổn rồi." Tống Anh mỉm cười.

Ngưu Đại Lực bên cạnh trợn tròn mắt.

"Ta... Ta làm việc cũng nhanh nhẹn, vác đá, chở lu đều không làm khó được ta!" Ngưu Đại Lực vội vàng lên tiếng.

Nàng ấy vẫn luôn biết bạc không dễ kiếm, trước đây cũng từng bị cướp công việc mà mình nhìn trúng nên lúc này chỉ cảm thấy bạc đã mọc cánh bay đi.

Nguyễn thị sửng sốt: "Ta còn chưa kịp hỏi, đây là..."

"Nàng ấy được con thuê về sống trong nhà để giúp đỡ. Nương cũng biết mà, với số ruộng của nhà mình thì một người không thể nào làm hết được. Đại Lực sức lớn, có thể giúp đỡ con phần nào." Tống Anh cười nói.

Chỉ còn khoảng một tháng nữa là đến mùa thu hoạch, sau khi thu hoạch xong còn phải trồng các loại cây có thể chịu rét. Một mình nàng không thể lo liệu hết quá nhiều việc như thế được, mà trong mùa thu hoạch nhà nào cũng bận rộn, có muốn thuê người cũng khó khăn.

"Tiểu cô nương như vậy có làm được không?" Nguyễn thị hơi lo lắng.

Bà cứ cảm thấy dường như khuê nữ định dùng tiểu cô nương này thay trâu.

Nhìn cô nương này cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, còn không lớn bằng khuê nữ nhà bà nữa đấy!

"Thẩm tử! Ta làm được mà!" Ngưu Đại Lực suýt nữa thì để lộ sừng trâu, "Ta có thể cày ruộng, một ngày mười mẫu không thành vấn đề!"

Nguyễn thị suýt thì sặc.

"Mười mẫu?!" Tiểu cô nương này quá ngây thơ rồi đấy?

Cho dù là trâu cày thì một ngày cũng chỉ cày được một, hai mẫu mà thôi, cày nhiều cũng sẽ mệt! 

Tiểu cô nương này quả nhiên là tiểu nha đầu ngây thơ, có lẽ một mẫu đất rộng bao nhiêu cũng không biết rõ.

"Cha nương ngươi có biết ngươi tới đây không?" Nguyễn thị quan tâm hỏi han.

"Nương, con đã nói rõ với nàng ấy rồi, người cứ yên tâm đi. Sao có thể thật sự bắt nàng ấy vất vả như vậy được chứ. Chỉ làm chút việc vặt thôi, hơn nữa, con cũng không có bằng hữu, nàng ấy xấp xỉ tuổi con, có thể trò chuyện với nhau." Tống Anh nói.

Ngưu Đại Lực gật đầu.

Nàng ấy nhất định sẽ cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không sơ ý để lộ sừng trâu khiến ân nhân sợ hãi.

Nguyễn thị thấy Tống Anh đã nói như vậy thì cũng không hỏi nhiều nữa: "Vậy cũng được. Ngưu cô nương, không cần phải làm việc gắng sức quá đâu. Làm phiền ngươi thay ta chiếu cố nha đầu nhà ta nhiều một chút."

"Không phiền, không phiền! Nhận tiền làm việc là chuyện đương nhiên mà!" Dù sao thì tất cả ruộng đất của ân nhân đều do nàng ấy bao hết!

Nàng ấy cũng không phải con trâu bình thường!

Nguyễn thị cảm thấy nha đầu này hơi mạnh miệng và ngốc nghếch.

Nhưng người như vậy ở cùng khuê nữ, bà cũng yên tâm, không cần lo lắng khuê nữ bị người ta ức hiếp, lừa gạt.

"Tiền lương của Quan đại nương bắt đầu tính từ hôm nay. Nương, ngày mai con với người đi xem cửa hàng, nếu thấy phù hợp thì chọn luôn. Nếu không đủ tiền thì con có một ít. Lúc ở thành Dung con kiếm được mấy chục lượng đấy." Tống Anh nói.

Hai mắt Ngưu Đại Lực tỏa sáng, mấy chục lượng không dễ kiếm đâu, ân nhân quả nhiên rất lợi hại.

Trước đây, khi nàng ấy làm việc chỉ kiếm được tiền xu mà thôi, chưa từng nhìn thấy bạc vụn bao giờ.

"Sao phải cần đến tiền của con nữa chứ? Tiền lần trước con đưa còn chưa tiêu đâu, 100 lượng đã đủ để mua một cửa hàng nhỏ rồi." Nguyễn thị vội vàng nói.

Làm gì có đạo lý để nữ nhi nuôi gia đình chứ? Đôi khi bà cũng cảm thấy bản thân mình vô dụng, không thể cho khuê nữ một cuộc sống tốt.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com