Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 328:



Cha nương ruột của Tống Anh có thân phận cao nên Nguyễn thị và Tống Kim Sơn luôn cảm thấy thẹn với nữ nhi, nhất là lúc Tống Anh bị hầu phủ đón đi, khi ấy lòng Nguyễn thị hoàn toàn tan nát.

Cho dù là bây giờ, mỗi lần nhớ tới chuyện Tống Anh bị cắt bỏ ngón chân và bị hủy dung thì hai phu thê đều hơi oán hận. Nếu bọn họ cũng là nhà quyền quý thì sao hầu phủ kia dám ức hiếp người khác như vậy chứ?

Đương nhiên, Nguyễn thị cũng biết nếu dòng dõi nhà mình cao quý thì lúc trước không tới lượt bà nuôi Tống Anh.

Nguyễn thị và Tống Kim Sơn đều cảm thấy áy náy với Tống Anh, thế nên bọn họ không có mặt mũi nào để nhận bạc mà Tống Anh đưa.

Bây giờ, bọn họ chịu bỏ tiền ra mở cửa hàng hoàn toàn chỉ vì muốn kiếm chút tiền để trợ cấp lại cho Tống Anh, nhân tiện tích cóp một ít cho nhi tử thú thê.

Nguyễn thị đã quyết định thuê Quan đại nương về làm thì phải ký khế ước.

Việc ký khế ước cũng khá đơn giản, chỉ cần tìm một người có danh vọng trong thôn làm chứng là được.

Sau khi xử lý xong thì dặn dò Quan đại nương những chuyện cần phải chú ý khi làm việc.

Công thức nấu canh thịt nằm trong tay Tống Anh và Nguyễn thị, chỉ cần cho các nguyên liệu vào nồi rồi nấu lên là được. Những việc khác thì phải hướng dẫn từng bước một, ngoài ra còn phải xem tay nghề gói bánh bao của Quan đại nương thế nào.

Không thể không nói, người Tống Mãn Sơn giới thiệu quả thực rất tháo vát, nếp gấp bánh bao còn đẹp hơn Nguyễn thị làm một chút, có điều vẫn chưa quen xào rau.

"Mấy năm trước, khi nam nhân nhà ta còn sống cũng có ăn rau xào, sau đó tình hình trong nhà không được tốt lắm nên không ăn rau xào với mỡ thế này nữa." Quan đại nương cũng rất ngượng ngùng.

Tay nghề gói bánh bao do bà ấy làm việc mấy năm nay luyện thành, trước đây bà ấy từng làm cho một cửa hàng bán đồ ăn sáng.

Nhưng xào rau thì khác.

Bà ấy không dám nêm dầu, muối, quả thực rất lạ lẫm.

"Vậy sau này việc gói bánh bao giao cho ngươi, ta phụ trách nấu canh thịt. Buổi chiều ngươi chuẩn bị đồ ăn kèm, còn ta thì xào rau." Nguyễn thị cũng không để bụng.

Để bà xào rau là được.

Chuyện này còn phải cảm ơn Đại Diêu thị. Trước đây Đại Diêu thị tương đối rộng rãi trong việc ăn uống của Tống gia, nhờ vậy các trục lí trong nhà đều xào rau không tệ, đương nhiên ngoại trừ Tiêu thị. 

Bởi vì Tiêu thị quá keo kiệt.

Sau này, Nguyễn thị và Quan đại nương phải làm việc với nhau nên cần làm quen trước, thế nên Tống Anh không xen vào mà dẫn Ngưu Đại Lực đi làm quen với mọi thứ trong nhà.

"Về sau, ngươi sẽ ở trong căn phòng bên tay phải này. Trong nhà còn ít vải, chờ đến khi rảnh rỗi, ta sẽ làm cho ngươi mấy bộ quần áo sau. Nếu ngươi còn cần gì thì có thể nói với ta, khi nào ta lên trấn sẽ mua cho ngươi, nhưng những thứ này phải trừ vào tiền công." Tống Anh chỉ vào căn phòng, nói.

Ngưu Đại Lực bước vào, nhìn quanh phòng một lượt, vừa nhìn đã vô cùng thích thú.

Giường lớn!

Cạnh cửa sổ có một cái bàn nhỏ, sau giường còn có hai rương gỗ lớn đủ để nàng ấy cất vài thứ vào trong.

"Ngươi... Lát nữa ngươi có thể đi kiếm một tảng đá về đặt dưới gầm giường, như vậy giường sẽ chắc chắn hơn một chút, sẽ không bị sập." Tống Anh suy nghĩ một chút rồi dặn dò.

"Hả?" Ngưu Đại Lực hơi sửng sốt nhưng cũng không nghĩ nhiều, "Đại tỷ nói rất đúng, ta đi tìm đá ngay đây!"

Nhà Tống Anh cách chân núi không xa, có thể tìm được không ít đá vụn trên núi. Chỉ thấy Ngưu Đại Lực cực kỳ hưng phấn chạy nhanh như bay lên núi, không quá một khắc đã ôm một tảng đá khổng lồ trong lòng trở về.

Tuy đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng giờ phút này Tống Anh vẫn hoảng sợ.

Sức nàng cũng lớn nhưng... chưa từng vác đá.

"Đại Lực, hai chúng ta vật tay để xem... ai có sức lực lớn hơn có được không?" Tống Anh suy nghĩ giây lát rồi đề nghị.

Ngưu Đại Lực còn tưởng mình nghe lầm, đưa tay lên ngoáy lỗ tai: "Đại tỷ, ngươi điên rồi sao? Sức lực của ta hoàn toàn có thể bổ đôi một tảng đá lớn, không giống... người thường các ngươi. Trong mắt ta, ngươi yếu ớt như một con kiến nhỏ bé vậy. Ta sợ chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bóp nát tay ngươi!" 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com