Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 329: Đọ sức với trâu



Ngưu Đại Lực cảm thấy suy nghĩ này của ân nhân đúng là kỳ lạ.

Nàng ấy có sức lực lớn bởi vì nàng ấy là một con trâu! Còn không phải là trâu bình thường mà là trâu tinh!

"Thử một chút thôi, cho dù thật sự bóp nát thì ta cũng không trách ngươi, tuyệt đối sẽ không bắt ngươi đền tiền đâu." Tống Anh rất nghiêm túc.

Bình thường nàng chỉ gặp gỡ người thường nên rất nhiều lúc phải kiềm chế sức lực, mấy tháng nay cũng đã quen như thế. Bây giờ đột nhiên gặp được Ngưu Đại Lực thô bạo như vậy khiến nàng muốn khiêu chiến một chút.

"Không cần đền tiền?" Ngưu Đại Lực hơi do dự, "Ngươi... sẽ không đau đến mức bật khóc đâu đấy chứ?"

Trước đây nàng ấy sơ ý giẫm vào chân của một tiểu cô nương, tiểu cô nương đó khóc liên tục hai canh giờ, suýt nữa khiến nàng ấy phải quỳ xuống nhận lỗi!

Đương nhiên, chân người nọ sau khi bị giẫm thì sưng lên, nàng ấy còn phải dùng tiền của mình để mua thuốc bồi thường cho người ta. Từ đó về sau, mỗi lần đi đường nàng ấy đều thấp thỏm lo âu, sợ có người không cẩn thận chui xuống dưới bàn chân mình.

"Không khóc, tuyệt đối không khóc." Tống Anh nói xong, nhìn chằm chằm bàn đá ở tiền viện, "Nào, chúng ta sẽ vật tay ở đây."

Tống Anh cảm thấy sức lực của mình chắc chắn không bằng Ngưu Đại Lực, nhưng nàng muốn biết bản thân kém bao nhiêu.

Ngưu Đại Lực do dự, thấy Tống Anh vẫn kiên quyết thì thản nhiên đi qua rồi ngồi xuống, đặt tay lên bàn: "Đến đây đi!"

Khí thế hung mãnh.

Tống Anh mím môi, xoay cổ tay, không hề sợ hãi.

Ngưu Đại Lực vẫn lo lắng mình thật sự bẻ gãy tay Tống Anh nên sau khi chạm vào bàn tay nhỏ nhắn của Tống Anh thì không dám dùng sức.

Nắm lấy tay Ngưu Đại Lực, Tống Anh mới phát hiện tiểu cô nương này trông rất mảnh khảnh nhưng cơ thể lại toàn cơ bắp, ngay cả bàn tay cũng vô cùng rắn chắc, cực kỳ khác với tiểu cô nương có mười ngón tay thon dài.

Sau khi hít sâu một hơi, Tống Anh bắt đầu dùng sức.

Ngưu Đại Lực hoảng sợ.

Ôi chao, ân nhân cũng rất mạnh đấy chứ!

Ngưu Đại Lực dùng sức hơn một chút.

Tống Anh cảm nhận được lực cản, thế là nàng gồng cứng tay, tiếp tục cố gắng. Sau một lát, Ngưu Đại Lực mở to mắt.

Sức lực này có thể sánh bằng một con nghé đấy!

Chẳng lẽ ân nhân là đồng loại của nàng ấy?

Ngưu Đại Lực nhìn chằm chằm Tống Anh, thật sự không phát hiện được chút hơi thở nào của đồng loại trên người Tống Anh. Hơn nữa, bất kể nhìn thế nào thì người này cũng trông gầy yếu, thế mà sức lực trên tay lại nói với nàng ấy rằng nàng ấy đã gặp được đối thủ rồi!

Trong lòng Ngưu Đại Lực bỗng sinh ra cảm giác khủng hoảng.

Nếu nàng ấy thua, có khi nào ân nhân đại tỷ sẽ ghét bỏ nàng ấy vô dụng hay không? Đến lúc đó, việc cày ruộng cũng không cần đến nàng ấy nữa, bởi vì ân nhân có thể tự mình xuống ruộng!

Thế là nàng ấy lại mất việc nữa rồi...

Nàng ấy là một con trâu, sức ăn rất lớn. Sau khi trèo đèo lội suối để đến vùng núi ở thành Dung, thức ăn không giống như khi còn nhỏ khiến nàng ấy vô cùng không quen, hơn nữa sau khi thành tinh cũng ham thích ăn uống hơn nên cần rất nhiều bạc… 

Nghĩ đến bạc, Ngưu Đại Lực nổi giận.

Sắc mặt nàng ấy đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, dồn hết sức lực vào cánh tay.

Tống Anh lập tức cảm thấy một áp lực như ngọn núi lớn dồn về phía cổ tay nàng, quả thực giống như bị bóp nát.

Tên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Đang định bỏ cuộc thì Tống Anh nhớ đến những lần sử dụng ánh sáng màu vàng trước đây. Nàng cố gắng điều hòa hơi thở, cố gắng dồn hết sức lực trong cơ thể vào bàn tay.

Thế là kiên trì được thêm một lúc lâu nữa.

Ngưu Đại Lực cũng ngơ ngác, luôn cảm thấy bản thân mình bị một bức tường cao chặn lại.

"Được rồi!" Cuối cùng, Tống Anh hô lên một tiếng.

Ngưu Đại Lực vội vàng thu tay lại: "Đại tỷ, sức lực của ngươi cũng lớn thật!"

Trước đây, nàng ấy không biết hóa ra con người cũng lợi hại như vậy. Ưu điểm này của nàng ấy cũng không còn tác dụng gì nữa, sau này phải sống thế nào đây? Ngưu Đại Lực lập tức trở nên ủ rũ, trông vô cùng đáng thương. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com