Tống Anh cảm thấy nếu mình còn nói thêm mấy câu với Tiêu thị thì e rằng có thể bị tức chết.
"Mấy ngày nay, ta bận chuyện tiệm ăn của cha nương ta, chờ đến khi rảnh rỗi sẽ bảo Võ ca nhi tới đón Tam Nha. Mấy ngày nay Tam thẩm phải chăm sóc tốt cho Tam Nha, cho nàng ngâm tay bằng nước nóng để làm mềm vết chai, cũng có thể tập se chỉ luồn kim ở nhà trước." Tống Anh nói xong thì quay sang hỏi Tống Dần Sơn: "Tam thúc, khi nào người có thể làm xong hai trăm cái khay này?"
"Thứ này của ngươi không tốn nhiều công sức, ta chuẩn bị ít gỗ, nhiều nhất sau năm ngày là có thể làm xong." Tống Dần Sơn đáp.
Chuyện phức tạp không phải là làm khay mà là công đoạn mài nhẵn.
"Được." Tống Anh gật đầu.
Ngày mai nàng còn phải lên trấn đặt một đống dụng cụ ăn uống, chén đĩa đều phải làm thành bộ, như vậy thì khi người ta nhìn vào mới thấy thoải mái.
Nói xong, Tống Anh chuẩn bị về nhà.
Chỉ là vừa bước chân ra khỏi phòng của Tam phòng thì đã đụng mặt Bùi thị.
Kẻ thù gặp nhau vô cùng đỏ mắt. Bùi thị đỡ eo, trông rất hùng hổ. Tống Anh suy nghĩ một chút, lùi lại mấy bước, bảo đảm khoảng cách giữa bản thân mình và Bùi thị hơn ba thước.
Nữ nhân bình thường sẽ không lấy đứa bé trong bụng ra đùa giỡn, nhưng Bùi thị...
Nàng ta không phải nữ nhân bình thường.
Nàng ta là chiến sĩ có thể đến chỗ lão gia tử ưỡn bụng đòi ăn.
Bùi thị thấy nàng lùi về sau thì lập tức muốn tới gần. Tống Anh giơ tay chỉ vào chân nàng ta: "Đứng lại! Cách xa ta một chút, ta sợ ngươi không nhịn được mà nghĩ đến chuyện trộm đồ của ta!"
"..." Bùi thị nheo mắt, lửa giận hừng hực: "Tiểu cô tử, ta không có tiền tiêu, ngươi cho ta tiền đi!"
Đây là do nương nàng ta dạy!
Nương nói, chỉ cần nàng ta ra sức giày vò người Tống gia, Tống gia chắc chắn sẽ chịu không nổi đến khi lang quân trở về, sẽ đưa nàng ta về lại Bùi gia!
Tống Anh nheo mắt, sau đó không nhịn được mà bật cười: "Tẩu tử, tai ta nghễnh ngãng, ngươi nói lại lần nữa được không?"
"Ngươi cho ta tiền tiêu đi. Trong bụng ta mang thai con của Đại ca ngươi, Đại ca ngươi bị ngươi đưa đến nha môn làm khổ sai, ngươi phải chịu trách nhiệm!" Bùi thị nói.
Tống Anh cười đến mức gập cả người.
Tiêu thị đứng đằng sau đen mặt.
Làm gì có tiểu tức phụ nhi nào như vậy? Nói ra chẳng phải khiến người ta chê cười sao? Nhìn đức hạnh này đi, trời ạ, thật muốn đập chết cho xong việc!
"Đại tẩu cũng biết trong bụng ngươi mang thai con của Tống Hiển sao? Chạy đến đòi tiền ta, ai không biết còn tưởng rằng giữa ngươi và ta có chuyện gì đấy?" Tống Anh khinh thường nói một câu, Tiêu thị nghe xong suýt thì dựng lông.
Đây cũng là một đứa không hiểu chuyện!
Làm gì có tiểu cô nương nào ăn nói như vậy chứ, quá hạ lưu rồi.
Bùi thị sửng sốt, sau đó vội vàng "phi" một tiếng, "Bớt nói hươu nói vượn đi! Nếu hôm nay ngươi không cho ta bạc, ta sẽ không cho ngươi đi, trừ phi ngươi giẫm lên bụng ta!"
Nói xong, Bùi thị ưỡn bụng ra.
Hiển nhiên là dáng vẻ không sợ trời, không sợ đất, đầy khí phách.
"Đại tẩu không muốn đứa bé này nữa sao? Nếu không thì sao có thể làm ra loại chuyện này?" Tống Anh cau mày, sau đó quay ra sau nói: "Tam thẩm, làm phiền người hét lớn nhờ người mời đại phu đến đây."
"Mời đại phu đến làm gì? Chẳng lẽ... ngươi thật sự muốn ấn bụng nàng ta sao!?" Tiêu thị hoảng sợ.
Nhị Nha trông rất dịu dàng, không ngờ lại tàn nhẫn như vậy!
Bùi thị hơi đổi sắc mặt nhưng vẫn đứng đó bất động.
Nương nàng ta nói, người Tống gia tuyệt đối sẽ không làm gì bụng nàng ta. Nếu nàng ta thật sự bị bắt nạt dẫn đến sinh non thì Bùi gia sẽ tìm Tống gia tính sổ, Tống Hiển sau khi trở về cũng sẽ bất mãn với Tống gia!
"Tam thẩm, người cứ gọi người tới là được." Tống Anh rất bình tĩnh.
Giọng nàng không lớn nên nàng lười gọi, hơn nữa, người đã trải qua trăm cuộc chiến như Tiêu thị và Đại Diêu thị mới có sức gào lên.