Người Tống gia đều biết Tống Anh là người có đầu óc, cho nên sau khi Tống Anh lặp lại yêu cầu thì Tiêu thị cũng hắng giọng rồi gân cổ lên gào: "Người đâu mau tới đâu! Sắp xảy ra mạng người rồi! Mau cho người mời đại phu đến đây đi!"
Tống Anh mím môi.
Làm tốt lắm.
Đại Diêu thị bị âm thanh này dọa sợ. Bà ta vốn đang nằm trên giường tĩnh dưỡng, nghe thấy âm thanh này còn tưởng rằng Tam phòng xảy ra chuyện gì trọng đại, lập tức khoác áo ngoài lên người rồi vọt ra: "Làm sao vậy!?"
Vừa ra thì thấy tức phụ nhi trừng mắt nhìn Tống Anh.
Đại Diêu thị nhất thời khí huyết dâng trào: "Lại là con quỷ xui xẻo nhà ngươi tạo nghiệt có phải không!? Ngươi là cục đá đầu thai sao? Sao lại chặn cửa Tam thẩm ngươi?! Ngươi cút ngay cho ta!"
Bà ta đúng là tạo nghiệt tám đời nên kiếp này mới gặp phải khắc tinh tức phụ nhi này!
"Ta không đi!" Bùi thị hắng giọng, "Hay là nương cho ta chút bạc tiêu đi. Nam nhân ta không có ở nhà, ta còn đang to bụng, tiền mua ít đồ cũng không có! Nương gia chăm sóc ta lâu như vậy cũng không thấy Tống gia đưa quà tạ lễ đến cho nương gia ta..." Bùi thị lầm bầm.
Đại Diêu thị chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương đau nhức.
"Có tức phụ nhi nhà ai mệnh tốt như ngươi không?! Gả cho con ta hai năm! Từ lúc uống một ly trà của ngươi vào ngày thành hôn, về sau ta nhìn thấy ngươi được mấy lần?! Là ta ngăn cản ngươi, không cho ngươi về Tống gia sao?! Ngươi ăn vạ ở nương gia không đi, bây giờ còn bảo ta đưa quà tạ lễ cho nương gia của ngươi, sao da mặt ngươi có thể dày như thế hả!?" Đại Diêu thị thật sự muốn phát điên.
Bà ta vẫn luôn sĩ diện.
Bà ta là người của Đại phòng, trưởng tức phụ nhi, đứng đầu các nữ nhân của Tống gia!
Lúc này lại bị tức phụ nhi của mình giày vò, tức giận đến đổ bệnh!
Bùi thị lại giả vờ nghe không hiểu: "Lúc ta đồng ý gả vào đây đã nói là 50 lượng sính lễ cộng thêm một căn nhà trên trấn, hiện giờ nhà không còn, người cũng không có. Nương phải cho ta một lời giải thích hợp lý, ít nhất phải nói a gia trả nhà lại cho ta."
"Căn nhà đó cho ta chính là để cho tôn tử của người, nói tóm lại cũng không phải người ngoài, không thể đưa cho một tiểu cô tử đã gả ra ngoài. Tống Anh đã xuất giá, vậy mà suốt ngày cứ chạy về Tống gia, ta không thể nhìn nổi nữa. Nếu người ngăn cản ta thì ta cũng không cần đứa nhỏ này nữa, để tiểu cô tử giẫm lên ta mà về nhà đi!" Bùi thị bất chấp tất cả.
Căn nhà mà lúc trước Tống gia chuẩn bị cho nàng ta cũng không phải rất tốt, chỉ có giá 100 lượng. Nhà trên trấn đắt đỏ, căn nhà 100 lượng thì tốt đến đâu chứ?
Nhưng nàng ta thấy Tống Hiển không tệ nên mới gật đầu đồng ý gả qua.
Kết quả thì sao?
Không ngờ phải trả lại căn nhà đó!
Chính là Tống gia lừa gạt nàng ta!
Đại Diêu thị nghẹn một ngụm máu ngay ngực: "Căn nhà đó là do các ngươi tự làm mất! Đưa cho Nhị Nha là để bồi thường cho tổn thất của nàng! Nếu ngươi không tránh ra thì chờ đến khi ngươi sinh con xong, ta sẽ bảo Hiển ca nhi bỏ ngươi!"
"Vậy cũng phải chờ đến khi lang quân trở về, bà bà muốn bỏ ta cũng phải tìm được một cái cớ. Ta sinh con cho nhà các ngươi, Đại Lang sẽ không vứt bỏ ta. Nếu người không muốn Đại Lang thất vọng, buồn lòng thì nên đứng về phía ta." Bùi thị nói tiếp.
Đại Diêu thị thật sự muốn hôn mê.
"Đại tẩu! Ý Nhị Nha là mời đại phu..." Tiêu thị vội vàng hô lên.
Đại Diêu thị hận không thể tự ấn nhân trung của mình để bản thân tỉnh táo hơn.
Môi bà ta cũng run rẩy: "Có phải Nhị Nha không khỏe không..."
"Người nghe ta, mời đại phu đến đây là được." Tống Anh lặp lại lần nữa.
"Được, ta đi mời đại phu cho ngươi." Bà ta cũng muốn ra ngoài cho thanh tịnh một chút, nếu còn nhìn chằm chằm tức phụ nhi này nữa, e rằng bà ta cũng không sống thọ được!
Không bao lâu sau, Đại Diêu thị thật sự mời một đại phu đến đây. Không chỉ vậy, hàng xóm thấy Đại Diêu thị mời đại phu thì tưởng rằng Tống gia có người đổ bệnh, thế là cũng có mấy người đến thăm.