Đại phu vừa vào cửa thì nghi ngờ nhìn mọi người: "Là ai không khoẻ vậy?"
"Đại phu, ta muốn hỏi người một chút, có phải chuyện sinh nở của phụ nhân rất nguy hiểm hay không?" Tống Anh nói lời vô nghĩa.
"Đó là chuyện đương nhiên." Đại phu thấy là Tống Anh thì nét mặt dịu đi nhiều.
"Vậy... có phụ nhân nào trước khi sinh con tính tình đột nhiên trở nên táo bạo, một lòng tìm cái chết hay không?" Tống Anh hỏi tiếp.
Lão đại phu sửng sốt, sau đó gật đầu: "Quả thực có tình huống này. Trước đây trong thôn chúng ta cũng từng có hai, ba người như thế, nhưng vì được người nhà trông chừng vô cùng cẩn thận nên cuối cùng không gặp nguy hiểm gì hết. Chính vì vậy... nhất định phải đối xử dịu dàng, nhẹ nhàng với thai phụ sắp sinh, nếu tâm trạng của sản phụ không tốt thì phải kịp thời trấn an."
Tống Anh gật đầu.
"Đại phu nói có lý." Tống Anh gật đầu, "Tẩu tử này của nhà ta hiện giờ đã có thai hơn bốn tháng, ban nãy cứ luôn ồn ào bảo ta giẫm lên bụng nàng thì mới được về nhà. Ta cảm thấy Đại tẩu cũng không phải người không chịu nói lý như thế nên mới nghĩ rằng có phải việc mang thai khiến tính tình nàng trở nên táo bạo hay không..."
"Ngoài ra cũng mời đại phu làm chứng cho, tẩu tử ta mới được đón về từ nương gia ngày hôm qua, sau khi trở về luôn nổi giận với người trong nhà, luôn trách móc Tống gia bọn ta không chăm sóc chu toàn. Ta nghĩ, lỡ như... lỡ như thật sự một xác hai mạng cũng không bị Bùi gia đổ lỗi."
"Còn một chuyện nữa." Không chờ Bùi thị lên tiếng, Tống Anh đã nói tiếp: "Đại bá nương, cũng không biết Bùi gia này đối xử với nữ nhi ruột thế nào, Đại tẩu ta vốn cũng là người thấu hiểu lòng người, sao trong thời gian ngắn như vậy lại bị tra tấn thành ra như vậy chứ? Cả ngày nổi giận, đòi liều mạng, không đặt trưởng bối trong nhà vào mắt, chỉ cần hơi không như ý là muốn tìm cái chết, triệu chứng này thật sự đáng sợ, Bùi gia đúng là mắc nợ người ta mà!"
Tống Anh nói xong, Đại Diêu thị đã hiểu.
Bà ta vội vàng quay sang nói với đại phu: "Đúng đúng đúng! Tức phụ nhi này của ta tính tình thay đổi, đã mấy lần đòi chết đòi sống, lão gia tử cũng có thể làm chứng!"
Luôn miệng ồn ào nói rằng không cho ăn sẽ khiến bản thân mình và đứa bé trong bụng đói chết!
Đại Diêu thị không cho rằng Bùi thị bị bệnh, tuy nhiên, nói như vậy sẽ giữ được thể diện cho Tống gia.
Sau này nếu Bùi thị náo loạn đến mức truyền tới tai hàng xóm thì bọn họ cũng có thể nói là do đứa nhỏ này bị bệnh.
Vẫn là Nhị Nha thông minh!
Đại Diêu thị thật sự sợ người khác nói ra nói vào, càng sợ người khác chỉ vào mũi bà ta, nói bà ta là bà bà độc ác!
Lão đại phu nhìn thoáng qua Bùi thị, hỏi: "Gần đây ngươi ăn uống thế nào? Tâm trạng ra sao? Có chỗ nào không khoẻ không?"
"Ta không có bệnh! Lão đại phu, ngươi đừng nghe Tống Nhị Nha nói bậy! Nàng chính là không muốn trả lại căn nhà cho ta! Bà bà cũng nhìn ta không vừa mắt!" Bùi thị nổi nóng.
Lão đại phu khẽ gật đầu: "Ừm, cảm xúc có vẻ lên xuống khá nhiều."
"Phụ nhân bình thường khi mang thai sẽ vô thức che chở thai nhi trong bụng, còn tức phụ nhi này lại... hẳn là thật sự chui rúc vào sừng trâu rồi..." Lão đại phu nói.
Bùi thị cố hết sức ưỡn bụng ra, xem bụng như bia đỡ đạn, đương nhiên giờ khắc này sẽ không che chở bụng mình!
"..." Bùi thị trợn mắt.
"Trời ạ! Ta còn tưởng là chuyện gì! Hóa ra là bị Bùi gia tra tấn đến đổ bệnh! Bùi lão Nhị đáng chết kia, lúc ta đi đón tức phụ nhi thì bọn họ tỏ vẻ không muốn. Lúc trước, khi lão gia tử tổ chức tiệc mừng thọ từng nói muốn đón đứa nhỏ này trở về nhưng bọn họ vẫn luôn không chịu gật đầu. Tống gia bọn ta nhẫn nhịn, chịu đựng việc bị người khác chỉ trỏ, bàn tán là vì cho rằng nhà bọn họ thật sự đối xử tốt với con cháu, ai mà ngờ được... Haizzz!" Đại Diêu thị sảng khoái trong lòng.
Muốn đòi lại căn nhà sao? Có cái rắm!
Cho dù bà ta thật sự muốn có căn nhà đó thì với đức hạnh này của Bùi thị, bà ta thà cho Nhị Nha căn nhà đó, ít nhất Nhị Nha sẽ không cố ý chọc tức bà ta như vậy!