Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 341:



Nếu Bùi thị là người tốt thì Đại Diêu thị chắc chắn sẽ đứng về phía tức phụ nhi nhà mình, nhưng thực tế là Bùi thị hận không thể khiến bà ta tức chết.

Vậy nên lúc này, Đại Diêu thị không hề khách khí với nàng ta: "Tống gia bọn ta đúng là xui tám kiếp mới gặp phải thông gia như Bùi gia! Các ngươi nhìn tức phụ nhi này của ta đi, lúc mới gả qua cũng không tệ, nhưng bây giờ thì sao?!"

"Các ngươi không biết đâu, hai ngày nay lão gia tử tức giận đến đổ bệnh. Bùi thị bị Bùi gia ép buộc, cứ chìa tay đòi bọn ta đưa bạc. Không chỉ như vậy, nàng còn muốn bọn ta tặng lễ cho Bùi gia!"

"Nếu là lễ tết, tặng lễ đúng là chuyện nên làm, nhưng bây giờ..." Đại Diêu thị một lời khó nói hết.

Tiêu thị nhớ tới hai cái trứng gà của mình bị Bùi thị cầm đi: "Nhất định phải khiến Bùi gia cho chúng ta một lời giải thích!"

Tiểu Diêu thị của Tứ phòng cũng ló đầu ra, nàng ta trẻ tuổi hơn, không thể nào gào thét như Đại Diêu thị được, thế là ra vẻ dịu dàng: "Hôm qua... Khang ca nhi nhà ta ăn bánh ngọt, vậy mà lại bị Bùi thị cướp mất. Lúc Khang ca nhi nói với ta, ta còn không dám tin... Dù gì nàng cũng là tẩu tử, sao có thể bắt nạt tiểu thúc như vậy chứ..."

Mọi người vừa lên tiếng, sắc mặt Bùi thị lập tức thay đổi.

"Các ngươi hùa nhau bắt nạt ta! Ta muốn bỏ đứa nhỏ này!" Bùi thị tức phát khóc: "Nam nhân ta không có ở nhà, các ngươi giẫm lên mặt mũi của ta! Các ngươi đều đứng về phía đứa con hoang Tống Anh này!"

Tống Anh hơi mỉm cười: "Đại tẩu, đại phu đã nói bây giờ ngươi đang bị bệnh nên ta xem như không nghe thấy lời ngươi nói. Nhưng mà... ngươi vẫn nên nghĩ thoáng một chút, đứa bé trong bụng quan trọng hơn nhiều. Nếu vì ngươi cứ mãi khóc lóc khiến đứa bé không còn nữa thì Đại bá nương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Bùi gia đâu."

"Đúng vậy!" Đại Diêu thị nghiến chặt răng!

Không phải dùng đứa bé để uy hiếp bà ta sao? Suốt ngày ưỡn bụng, hù dọa ai chứ?! 

Bây giờ ngàn sai vạn sai đều là Bùi gia sai, có bản lĩnh thì tiếp tục khóc đi!

Nếu thật sự khiến bà ta mất đi đứa cháu này, bà ta sẽ vác dao đến nhà Bùi gia, bắt Bùi gia bồi thường đến táng gia bại sản, bà ta cũng không cần tức phụ nhi này nữa!

Bùi thị sửng sốt: "Ta không bị bệnh, nương gia ta..."

"Đại tẩu hiếu thảo, chịu ấm ức cũng không nói ra ngoài, nhưng chính vì như vậy nên mới sinh bệnh đấy." Tống Anh thở dài.

Bùi thị nghiến răng, suy nghĩ nên giải thích như thế nào.

Giờ phút này, nàng ta đã bình tĩnh lại, biết rằng tuyệt đối không thể tức giận nữa, càng tức giận thì đại phu vô dụng này sẽ càng cảm thấy nàng ta bị bệnh!

Thế nhưng Đại Diêu thị nào cho nàng ta cơ hội này?

"Không nói nữa, gia môn bất hạnh." Đại Diêu thị phất tay, "Tức phụ nhi của ta sức khỏe không tốt, cần về phòng nghỉ ngơi, nhất định phải tĩnh dưỡng cho tốt!"

Hàng xóm cũng cảm thấy Bùi thị quá hung hăng.

Hơn nữa, nếu chỉ một người nói Bùi thị không đúng, bọn họ sẽ cho rằng có thể Bùi thị bị oan, nhưng bây giờ mấy tức phụ nhi hay cãi nhau của Tống gia đều nói như vậy, thậm chí Tống Anh cũng như thế, vậy thì Bùi thị quả thực đã bị bệnh.

"Đúng là phải nghỉ ngơi, mau vào phòng đi!" Lập tức có bà tử không nhịn được mà lên tiếng.

Phụ nhân mang thai rất vất vả, sao có thể để nàng ta đứng mãi trong viện được chứ?

Trước đó, Đại Diêu thị cũng không dám chạm vào tức phụ nhi này, nhưng bây giờ thì khác, Bùi gia đã bị lật tẩy, bà ta đương nhiên sẽ không khách khí nữa, lôi nàng ta đi, đẩy mạnh vào phòng, còn lén lút véo mấy cái.

Véo một chút thịt thì có thể ảnh hưởng đến bụng không?

Đại Diêu thị vốn cũng không phải loại người thích cấu véo người khác, nhưng mấy ngày nay bị Bùi thị chọc tức mà vẫn phải nhẫn nhịn, không thể trút ra làm lòng bà ta bức bối đến mức được véo mấy cái khiến bà ta thoải mái hơn nhiều.

Lúc này không còn ai chặn đường của Tống Anh nữa, nàng ung dung rời khỏi Tống gia.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com