Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 342: Phải kiếm thật nhiều tiền!



Địa vị của Tống Anh trong thôn bây giờ đã khác trước, người khác nhìn thấy nàng đều rất khách khí.

"Hoắc nương tử, ta nghe nói ngươi và Tống lão Tứ cùng đến thành Dung rộng lớn kiếm tiền! Thành Dung trông như thế nào? Người ở đó có gì khác chúng ta không?" Có người tò mò tiến lên hỏi.

Tống Anh cười cười: "Sao có thể nói là kiếm tiền chứ, chẳng qua là cùng Tứ thúc chơi đùa chút thôi. Thành Dung... quả thực phồn hoa, ta ở đó mấy ngày, đúng là không thể rời mắt được. Đương nhiên, chi phí sinh hoạt cũng rất lớn. Nếu không phải trong túi rỗng tuếch thì ta chỉ ước có thể sống ở đó mấy năm."

Nàng không thể nào nói rằng bây giờ bản thân vẫn chưa kiếm được bao nhiêu nhưng sau này nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Kiêu ngạo quá sẽ không tốt.

"Ta cũng nghĩ các ngươi chỉ chơi đùa mà thôi. Tống lão Tứ... có thể làm được chuyện lớn chứ? Ngươi cứ chuẩn bị tinh thần trước đi, số tiền này sớm muộn gì cũng sẽ mất trắng thôi." Đối phương nói.

Mấy người hàng xóm khác đều không nhịn được mà gật đầu.

Tống Anh mím môi cười cười.

Không chỉ người Tống gia không tin Tống Mãn Sơn mà ngay cả người ngoài cũng không tin.

Nhưng nàng không giải thích thay cho Tống Mãn Sơn, vì có nói thì người khác cũng chỉ cho rằng Tống Mãn Sơn biết cách lừa gạt người khác, lừa Nhị chất nữ nàng đánh mất lý trí.

Hàng xóm cũng chỉ hàn huyên mấy câu, hỏi cảnh sắc thành Dung thế nào rồi tản đi hết.

Ngày hôm sau, Tống Anh đi mua dụng cụ ăn uống.

Tống Anh cứ nghĩ phải chờ mấy ngày để nhà xưởng làm ra thành phẩm, không ngờ trong cửa hàng gốm sứ có bán bộ đồ ăn được làm sẵn với đủ loại màu sắc và hoa văn trang trí, Tống Anh chỉ cần chọn một kiểu, tiết kiệm được không ít thời gian. 

Chỉ là chén bát đồng nhất theo bộ và có hoa văn đẹp như vậy cũng khá đắt, tốn hết mấy lượng bạc của Tống Anh.

Hàng hóa được cửa hàng giao thẳng tới tòa thành nhỏ ở bến tàu.

Nguyễn thị và Tống Kim Sơn vừa mới mua bàn ghế, đang kê ngay ngắn, nhìn thấy bát đĩa mà Tống Anh mua về thì suýt tắc thở.

Vừa nhìn đã biết không rẻ.

Vốn muốn cằn nhằn Tống Anh mấy câu nhưng thấy dáng vẻ như dâng hiến vật quý của nàng thì Nguyễn thị chỉ có thể nuốt lời muốn nói xuống bụng!

Kiếm tiền! Phải kiếm thật nhiều tiền!

Nếu không thì làm sao đủ để trợ cấp cho khuê nữ tiêu xài?!

Trong lòng Nguyễn thị cũng bùng lên mấy đốm lửa chiến đấu, ánh mắt nhìn tiệm ăn nóng rực.

Mở tiệm ăn không hề dễ chút nào, từ bảng hiệu đến ánh sáng trong phòng, vệ sinh, dụng cụ nấu nướng, thậm chí là người làm đều phải tính toán cẩn thận. Vậy nên Tống Anh mới bội phục Tống Mãn Sơn, vì chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà hắn ta có thể sửa sang lại Tiên Sắc Phường tốt như thế.

Tuy nàng rất quan tâm đến "Tiệm ăn Tống gia", nhưng không phải chuyện gì cũng phải qua tay nàng.

Thậm chí, nàng còn giao rất nhiều chuyện quan trọng cho cha nàng, Tống Kim Sơn.

Cha nàng quá thành thật, cần phải rèn luyện nhiều hơn. Hắn là một đại nam nhân, không thể để hắn làm chân sai vặt trong tiệm được, nhưng hắn có thể làm "đại quản sự" của tiệm ăn, phụ trách việc giao tiếp với người giao hàng.

Chuyện này rất quan trọng.

Tỷ như Duyệt Phong Lâu ở huyện Lễ, tửu lầu đó vô cùng chú trọng nguyên liệu nấu ăn nên mới có thể kinh doanh tốt như vậy.

Cửa hàng nhà nàng tất nhiên không thể nào phức tạp như Duyệt Phong Lâu được, nguyên liệu nấu ăn khá đơn giản, nhưng cũng có khả năng bị người ta lừa, cho nên nhất định phải có người trấn cửa.

Mấy ngày sau, Tống Dần Sơn đến đưa số khay đã làm xong.

Nhìn tiệm ăn của gia đình Nhị ca, trong lòng không khỏi hâm mộ.

Cửa hàng như vậy, nếu không có mấy chục lượng bạc thì không thể thuê được...

Nhưng Tống Dần Sơn làm lão Tam ở Tống gia, từ nhỏ đã được nuôi dạy thành người trung thực, không thích tranh giành, cho nên dù có hâm mộ thì trong lòng vẫn vui mừng cho Tống Kim Sơn. Quan hệ của Tống Kim Sơn và Tống Dần Sơn vốn rất tốt, hai huynh đệ cùng trò chuyện một lát.

Tống Anh nhìn số khay này, vô cùng hài lòng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com