Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 343:



 

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà làm xong được hơn hai trăm cái khay, có thể thấy việc này vất vả đến nhường nào. Đôi tay to dày của Tam thúc xuất hiện thêm không ít vết trầy xước khiến người ta nhìn mà xót xa.

Tống Anh trả nốt số tiền còn lại cho Tống Dần Sơn, Tống Dần Sơn tuy ngượng ngùng nhưng cuối cùng cũng không từ chối.

"Tam thúc vất vả rồi. Nếu không phải lần này cần gấp bàn ghế thì cũng đã làm phiền người rồi." Tống Anh khách khí nói.

Nhiều bàn ghế như vậy thì không thể nào làm xong ngay được, chỉ có thể mua thành phẩm mà người khác đã làm xong sẵn.

Tống Dần Sơn nghe vậy thì lập tức xua tay: "Ta hiểu mà. Nếu giao chuyện này cho ta thì không thể nào xong trong vòng hai tháng được. Cửa hàng của ngươi khai trương trễ một ngày thì mất trắng bạc của một ngày, sao có thể chờ được chứ? Ngay cả số khay này, ta cũng sợ đưa tới chậm."

Có thể kiếm được tiền từ việc làm khay đã là không tệ rồi.

Gỗ ở chỗ bọn họ không đắt lắm, hắn ta vốn là thợ mộc, ngày thường không có việc gì làm cũng sẽ chặt ít cây chuẩn bị sẵn, nếu không chỉ trong bốn, năm ngày thì hoàn toàn không kịp làm nhiều khay như vậy.

Làm khay không tốn nhiều công sức, kích cỡ của nó cũng không lớn, không thể nào bán một cái với giá 5 văn tiền được. Hắn ta cũng biết chất nữ này muốn giúp đỡ hắn ta một phen nên mới đưa nhiều tiền như vậy.

Nhắc tới tiền, Tống Dần Sơn cúi đầu nhìn thoáng qua mấy xâu tiền xu mà Nhị Nha đưa, đột nhiên cảm thấy không đúng: "Có phải đưa dư rồi không?"

"Không dư đâu, tính theo số khay mà Tam thúc người đưa tới đấy." Tống Anh cười nói.

Tam thúc không làm như lời Tiêu thị nói, chỉ làm thêm hai cái khay.

Hắn ta tặng thêm hai mươi cái.

Hai mươi cái chính là 100 văn, đối với Tam phòng mà nói thì giá trị khá lớn, hoàn toàn không hề keo kiệt.

Tống Dần Sơn nhất thời lúng túng: "Số dư ra là ta tặng cho các ngươi, bây giờ mà lấy tiền thì còn ra gì nữa? Không được, tiền này ngươi cầm về đi! Đều là người trong nhà, sao ta có thể chiếm hời của các ngươi chứ?!"

Tống Anh sửng sốt.

Trong lòng bối rối... Đừng nói là Tam thúc cho rằng nàng cố ý bố thí, xem thường người khác đấy nhé?

"Tam thúc, người thật sự nhiều nghĩ rồi. Ta cũng không phải thừa tiền không có chỗ tiêu mà, đúng không? Số khay này người làm tốt hơn ta kỳ vọng nhiều, số khay mà người đưa thêm ta cũng nhận, nhưng số lượng này thực sự không ít, thế nên ta phải trả tiền cho người. Nếu người không chịu lấy thì sau này ta cũng không dám nhờ người làm việc nữa đâu. Vô duyên vô cớ khiến người vất vả, ngay cả số tiền đáng được nhận cũng không tới tay thì cũng không thích hợp đúng không?" Tống Anh vội vàng giải thích. 

Tống Dần Sơn hơi nôn nóng.

Hắn ta đưa thêm là bởi vì mọi người là người trong nhà, thật sự không nghĩ tới chuyện lấy tiền. Nếu bây giờ cầm tiền, chẳng phải sẽ khiến Nhị tẩu nghĩ nhiều sao?

Nguyễn thị lại mỉm cười: "Nhị Nha nói không sai. Tam thúc nàng à, ta thấy mấy cái khay này đúng là rất tốt, sau này dùng để thu dọn chén đũa rất tiện. Ngươi mau nhận lấy đi!"

"Sao Tam đệ lại chậm chạp thế? Nếu để lão Tứ nhìn thấy, nhất định sẽ chê cười ngươi." Tống Kim Sơn cười một tiếng, vỗ vai đệ đệ, "Nha đầu cũng không đưa dư, ta đây là tính toán rạch ròi với huynh đệ ruột."

Nếu đổi thành lão Tứ thì chỉ ước gì các ca ca tiếp tế cho mình một chút.

Cũng chỉ có lão Tam là người thành thật.

Mọi người đều đã nói như vậy, Tống Dần Sơn đành phải nhận lấy: "Còn việc gì phải làm nữa không? Ta tới phụ một tay."

"Không còn việc gì cả. Sáng mai chính thức khai trương, nếu ngày mai đệ có rảnh thì tới đây nhìn thử một chút!" Tống Kim Sơn nói.

Tống Dần Sơn suy nghĩ, ngày khai trương thì nhất định phải tới.

"Nhị ca đã mời Thần Tài chưa? Còn mấy người có quan hệ tốt trong thôn nữa, cũng nên thông báo một tiếng. Dự tính đến lúc đó có bao nhiêu bức trướng mừng*? Nếu quá ít thì sẽ hơi khó coi..." Tống Dần Sơn quan tâm hỏi.

* Bức trướng mừng: chỉ tấm lụa dùng làm quà chúc mừng/chia buồn, bên trên thường thêu dòng chữ chúc mừng/chia buồn, loại đơn giản chỉ có mấy chữ, loại tinh xảo hơn phải kèm theo một bài thơ hoa lệ và những lời chúc tốt lành

Nghe hắn ta hỏi, Tống Anh chẳng hiểu gì. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com