Khai trương tiệm ăn là chuyện trọng đại, nhất định phải thông báo cho họ hàng, bằng hữu thân thiết, nhất là người cùng tộc.
Nhưng mời Thần Tài là cái gì? Hơn nữa, bao nhiêu bức trướng mừng thì có ảnh hưởng gì?
Bức trướng mừng chính là bức trướng dùng để chúc mừng, bên trên viết mấy lời chúc như "Đại cát đại lợi", "Lợi trám đại tài"... Người giàu có sẽ dùng chất liệu tương đối tốt, thường là lụa, còn người bình thường thì đơn giản hơn nhiều, thậm chí chỉ cần một tờ giấy đỏ.
"Hôm qua ta đã về thôn báo với lý chính và người trong tộc một tiếng, nhưng ta cũng không biết sẽ có bao nhiêu bức trướng mừng." Thật ra trong lòng Tống Kim Sơn cũng hơi thấp thỏm, dù sao cũng là lúc so nhân duyên, lỡ như quá ít bức trướng mừng thì những tiệm ăn xung quanh hoặc khách đi ngang qua chắc chắn sẽ chê cười bọn họ không biết cách làm người.
Càng nhận được nhiều bức trướng mừng thì không khí càng náo nhiệt, vui vẻ, cũng chứng tỏ tiệm ăn nhà bọn họ được hoan nghênh. Bá tánh cũng thích vào những tiệm ăn thế này mua đồ hơn để được dính chút may mắn.
Nhưng bức trướng mừng do người khác tặng, bản thân mình không tiện mở miệng đòi.
Tống Dần Sơn thấy ca ca mình lo âu thì thầm nghĩ bản thân nhất định sẽ chuẩn bị một bức.
"Mời Thần Tài thì sao? Tìm được ai rồi?" Tống Dần Sơn hỏi tiếp.
"Trong thôn chúng ta chỉ có mấy người đọc sách, vốn định mời tiên sinh ở trường tư thục nhưng tiên sinh bận rộn, thôn chúng ta có rất nhiều trẻ con đi học, ông ấy không có thời gian rảnh nên ta cũng không dám mở lời. Ta định sáng sớm mai lúc mở cửa sẽ tìm thử xung quanh, nếu thấy có người trông như người đọc sách thì mời vào ăn một bữa cơm." Tống Kim Sơn đáp.
"Cha, mời Thần Tài... là có ý gì?" Tống Anh thật sự không nhịn được mà lên tiếng.
Tống Kim Sơn ngạc nhiên nhìn nàng, không ngờ khuê nữ lại không biết chuyện này.
"Nha đầu ngốc." Nguyễn thị che miệng cười: "Mời Thần Tài chính là tìm vị khách đầu tiên bước vào quán. Vị khách này không thể là nữ nhân, tốt nhất là người đọc sách, đọc càng nhiều sách càng tốt. Nếu không có người đọc sách thì có thể tìm một nam nhân đoan chính, có phúc khí."
"Tại sao? Nam nhân với nữ nhân có gì khác nhau sao?" Tống Anh cảm thấy khó hiểu.
"Đương nhiên rồi. Con nhìn những nữ tử mua đồ trên đường đi, có ai không cò kè mặc cả đâu? Con cảm thấy chủ quán thích những vị khách như vậy sao? Vậy nên đối với chủ quán mà nói, nếu vị khách đầu tiên là nữ nhân thì sau này cửa hàng đó sẽ bị làm ăn hao hụt, không may mắn. Còn nam nhân lúc mua đồ đều dứt khoát, đại diện cho đại cát đại lợi, tiền vô như nước. Người đọc sách càng không tầm thường, đó đều là sao Văn Khúc hạ phàm. Nếu người đó vào cửa thì Thần Tài chắc chắn sẽ đến thăm nhà chúng ta, đúng không?" Nguyễn thị cười nói.
Tống Anh nghe xong thì ngơ ngác.
Chỉ là khai trương thôi mà, không phải chỉ cần mua ít pháo trúc về đốt là được rồi sao?
Còn phải chú trọng vị khách đầu tiên bước vào cửa hàng sao?!
Hơn nữa, nàng không cho rằng việc nữ nhân cò kè mặc cả sẽ khiến chủ quán mất tài vận. Tỷ như cửa hàng trang sức, khách hàng chủ yếu là nữ, không thể nào vì gặp nhiều khách nữ mà dẫn đến dẹp tiệm được...
"Nhị ca mở tiệm ăn là chuyện trọng đại, hay là nhờ Đại tẩu về nương gia mời lão phụ của bà ta tới đây một chuyến?" Tống Dần Sơn thật lòng suy nghĩ cho Nhị ca lên tiếng đề nghị.
"Diêu đại bá?! Phải rồi, ông ấy là đồng sinh, tuy rằng sau này không đi thi nhưng chữ nghĩa trong bụng cũng không thua những người đọc sách, tuổi tác cũng lớn, đức cao vọng trọng. Nếu ông ấy chịu tới thì tiệm ăn nhà ta nhất định sẽ làm ăn khấm khá!" Hai mắt Tống Kim Sơn sáng ngời, "Có điều phải nhờ cha chúng ta và Đại tẩu nói giúp, cũng không biết Đại tẩu có chịu giúp không."
Lòng hư vinh của Đại Diêu thị rất lớn, luôn muốn đè đầu Nhị phòng, chưa chắc sẽ chịu mở miệng giúp Nhị phòng.
Nếu sau này Nhị phòng thật sự tiền vô như nước, không chừng trong lòng Đại Diêu thị cũng khó chịu.
"Ta trở về hỏi một chút." Tống Dần Sơn không hề cảm thấy phiền toái.
Đây là chuyện trọng đại, sao có thể tùy tiện tìm một người để lừa gạt Thần Tài được chứ.