Tống Anh vẫn mang thái độ nghi ngờ đối với chuyện này, nhưng thấy hai huynh đệ Tống Kim Sơn chụm đầu bàn bạc, nàng cũng dứt khoát không hỏi tới.
Tống Dần Sơn lập tức về nhà nói chuyện này với lão gia tử.
Cái lưng hơi còng của lão gia tử cũng thẳng hơn mấy phần: "Diêu gia và nhà chúng ta có quan hệ thân thiết, chút chuyện này, chắc chắn Diêu gia sẽ sẵn lòng giúp đỡ. Nếu Đại tẩu ngươi không chịu giúp thì ta sẽ đích thân đến Diêu gia mời người."
"Lão Nhị chuẩn bị khai trương tiệm ăn thế nào rồi? Mấy ngày nay hắn bận rộn, ta cũng không dám đến quấy rầy." Lão gia tử hỏi.
Đều đã phân gia, nếu lão Nhị không mở miệng thì ông không thể chủ động đến giúp. Làm lão tử mà tự ý đến chỗ lão Nhị thì chính là đánh vào mặt lão Đại.
"Cửa hàng rất hoành tráng, nhà lầu hai tầng, còn thuê người làm nữa. Một người phụ trách thu tiền và phụ giúp Nhị tẩu nấu nướng, còn có một bà tử phụ trách thu dọn chén đũa. Cửa hàng thoáng đãng, sạch sẽ, chắc chắn có thể kiếm được tiền." Tống Dần Sơn nói.
Lão gia tử nghe vậy thì nheo mắt, trong lòng cũng tò mò.
Ngày mai có thể đến nhìn một cái.
Một lát sau, ông gọi Đại Diêu thị đến, nói chuyện vừa rồi với Đại Diêu thị.
Đại Diêu thị không thể nào không khó chịu, Nhị phòng có thể mở tiệm ăn chẳng khác nào sống tốt hơn cả Đại phòng của bà ta!
Nhị phòng phát đạt mà bà ta còn phải giúp đỡ bọn họ, mời cha ruột đến giữ thể diện...
Trong lòng chua lòm.
Nhưng...
"Cha nói gì vậy chứ, chỉ riêng chuyện Nhị Nha đối xử tốt với Đạt ca nhi nhà ta thì ta không thể nào không mở miệng được, nếu không sau này Đạt ca nhi lại nói ta bắt nạt Nhị tỷ tỷ của nó!" Đại Diêu thị cười: "Đối với Nhị Nha, ta không có gì phải phàn nàn. Cho dù là tỷ tỷ ruột của Đạt ca nhi cũng chưa chắc sẽ quan tâm đến nó như Nhị Nha. Tiểu tử kia của nhà ta cũng là đứa hiểu chuyện, suốt ngày khen Nhị Nha tốt trước mặt ta..."
Không một chữ nào nhắc tới Nhị phòng.
Bà ta đi mời cha ruột là bởi vì Nhị Nha chứ không phải vì Nhị phòng!
Nhị phòng là kẻ địch của bà ta.
Lão gia tử cũng không muốn khiến bà ta khó chịu thêm, tức phụ nhi đồng ý nói giúp một câu đã là không tệ rồi, còn đòi hỏi nhiều như vậy làm gì?
Trước đây, ông cảm thấy các tức phụ nhi đều có không ít khuyết điểm, nhưng hôm nay so sánh với tôn tức Bùi thị thì ai nấy đều là thiên tiên hạ phàm!
Có Đại Diêu thị đích thân về nương gia mời người, chuyện này đương nhiên không cần phải lo lắng. Cho dù Diêu gia lão gia tử có bận rộn thì cũng sẽ dành chút thời gian đến đây.
Còn bên Tam phòng, Tiêu thị lại vô cùng bực bội.
"Mấy ngày nay, Nhị tẩu đều nhìn ta bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái, ta còn tưởng bà ta muốn mời ta đến làm, ai mà có ngờ bà ta thà thuê một người ngoài cũng không chịu mời ta. Bà ta có ý gì chứ? Coi thường ta sao?"
"Trước đây Đại tẩu kiêng kị Nhị phòng nhất, còn bây giờ thì sao? Lại còn tự nguyện về nương gia mời người. Bọn họ đang hùa nhau ức hiếp Tam phòng chúng ta sao?" Tiêu thị uất ức.
Chẳng phải là ức hiếp Tam phòng sao!
Trước đây, Đại phòng và Tứ phòng có quan hệ tốt, bởi vì hai người họ đều mang họ Diêu!
Quan hệ giữa Nhị phòng và Tam phòng không tệ, bởi vì bọn họ đều không được lão gia tử yêu thích!
Nhưng hôm nay thì sao? Nhị phòng cũng có thể lọt vào mắt Đại phòng, chỉ còn mình Tam phòng, bà ta trở thành người lẻ loi một mình...
Tiêu thị càng nghĩ, trong lòng càng khó chịu.
Nói đến mức khiến sắc mặt Tống Dần Sơn khó coi: "Nhị ca mở tiệm ăn là chuyện vui mừng, vẻ mặt đưa đám của ngươi thật xui xẻo! Hơn nữa, Nhị ca luôn đối tốt với ta, lần này làm khay còn đưa thêm 100 văn. Sao ngươi không nhớ chỗ tốt của người ta?!"
"Tốt chỗ nào? Số tiền đó vốn là ngươi đáng được nhận. Nếu tính toán rõ ràng thì ngay cả một đồng cũng không dư. Hơn nữa... tay nghề của ngươi tốt, là bọn họ cần ngươi làm chứ không phải chúng ta vội vàng chạy đến xin được làm." Tiêu thị không vui.
Đáng được nhận sao lại thành người khác bố thí chứ?
Tay nghề của phu quân bà ta, mấy thợ mộc quanh đây đều kém xa!
Nếu không phải nhà nào trong thôn cũng có chút tay nghề thì phu quân của bà ta chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn cả Đại phòng và Nhị phòng!