Tiêu thị nghĩ đến chuyện Đại phòng, Nhị phòng, Tứ phòng đều có tiền, chỉ mỗi Tam phòng bọn họ ăn cỏ ăn trấu thì trong lòng khó chịu!
Tam lang, Tứ lang đều đi học việc, nhưng một đứa trẻ học việc có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Người ta cũng chỉ bao cơm mà thôi, không làm đủ ba năm e rằng sẽ không được lấy tiền công! Tiểu tử choai choai ăn nghèo lão nương, vậy mà nhà bà ta có tận ba đứa!
Huống chi sau này Tam Nha cũng phải tốn tiền, một tháng 100 văn!
Nghĩ như vậy, Tiêu thị cảm thấy mình không thể thở nổi.
Còn ăn cái gì nữa, sau này đều chết đói hết cả lũ!
Tống Dần Sơn biết bản thân mình vô dụng nên cũng không tiện nổi giận với thê tử, chỉ nói: "Nhị ca sống tốt, ta thật lòng vui mừng cho hắn. Cuộc sống gia đình ta tồi tệ là vì ta vô dụng, không có tiền đồ, khiến ngươi gả cho ta phải cùng chịu khổ. Nhưng ngươi cẩn thận nghĩ lại mà xem, hai ca ca trên ta đều không tệ, ngay cả đệ đệ Mãn Sơn tuy hơi náo loạn nhưng cũng là người thương yêu con cháu. Nói câu không lọt tai, nếu ngày nào đó ta mệt chết thì mấy người bọn họ sẽ vì tình cảm huynh đệ với ta mà sắp xếp thỏa đáng cho mấy nương tử các ngươi..."
"Phi phi phi!" Tiêu thị nghe vậy thì suýt nhảy dựng lên: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Bà ta đương nhiên biết mấy huynh đệ Tống gia vẫn xem như không tệ, không phải loại vô ơn sau khi phát đạt thì lục thân không nhận.
Bà ta chỉ khó chịu trong lòng mà thôi, còn không cho bà ta được nói mấy câu sao?
Hơn nữa, bà ta cũng không phải loại người không biết xấu hổ mà đòi tiền, chiếm hời khắp nơi như Bùi thị mà?
"Chúng ta đều là người một nhà. Ta nói này... Ngươi nhìn Nhị Nha đi, nàng có phải người tốt không?" Tống Dần Sơn nói.
"Nhị Nha không tệ, tốt bụng, bản thân kiếm được tiền cũng không quên người trong thôn, khoảng thời gian trước nhà ta kiếm được tiền từ việc bán hạnh cũng là nhờ nàng." Tiêu thị chột dạ, nhưng cuối cùng vẫn căng da đầu trả lời.
"Đúng vậy, nhưng vì sao nàng lại tốt bụng? Chẳng phải là vì lý chính từng giúp đỡ nàng sao? Nàng tốt, mọi người trong thôn cũng tốt theo, ta cũng đi theo được lợi. Nói tới Nhị phòng, Nhị phòng có tiền thì có thể cho Tuân ca nhi đi học. Tuân ca nhi rất thông minh, cho dù hắn chỉ là đồng sinh thì thân phận của Tống gia ta vẫn sẽ cao hơn. Tính xa một chút, qua mấy năm nữa, chúng ta có tôn tử, nếu chúng nó muốn đọc sách học chữ, ngươi nghĩ Tuân ca nhi có chịu dạy hay không?"
"Sẽ chịu dạy." Tiêu thị gật đầu.
"Chẳng phải vậy sao! Là người trong nhà, hắn chắc chắn sẽ càng dạy kỹ hơn!" Tống Dần Sơn khẳng định, "Hơn nữa, cứ nhìn Võ ca nhi nhà ta đi, trước đây khờ khạo, ngươi có dám tin hắn sẽ biết đọc sách không?! Đây đều là nhờ Nhị Nha sống tốt mà ra. Nếu nàng khó khăn thì làm gì rảnh rỗi chăm lo cho con chúng ta?"
"Đúng... Đúng là như vậy." Tiêu thị không thể không thừa nhận.
Có câu, một người đắc đạo, gà chó lên trời...
"Nếu Nhị phòng không có gì ăn, ngươi có thể vui vẻ sao? Đánh gãy xương vẫn còn dính gân, bọn họ sống không tốt, ngươi cũng đừng hòng sống yên ổn." Tống Dần Sơn nói tiếp.
Hắn ta rất hiếm khi nói nhiều như vậy, sau khi nói xong cũng thấy hơi khô miệng.
Tiêu thị rầu rĩ gật gật đầu.
Phu quân nhà bà ta nói không sai, nhiều thân thích giàu có chắc chắn là chuyện tốt, hơn nữa còn là họ hàng gần.
Bà ta luẩn quẩn trong lòng bởi vì người giàu có không phải bà ta.
"Ta biết rồi, lúc ở ngoài không đố kỵ với bọn họ là được chứ gì..." Tiêu thị lẩm bẩm, "Lòng ta khó chịu thật ra là vì Nhị tẩu chướng mắt ta..."
"Ngươi ngẫm thử lời Nhị Nha nói hôm đó sẽ biết vì sao." Tống Dần Sơn suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.
"Nói cái gì?" Tiêu thị sửng sốt.
Tống Dần Sơn thở dài, kéo cổ áo của mình ra: "Ngươi nhìn đi, quần áo mà nhi tử nhà ta mặc đều vá chằng vá chịt. Đối với nhi tử mà ngươi còn tiếc, bình thường cũng cực kỳ keo kiệt thì ai dám tìm ngươi chứ? Lúc trước mấy người các ngươi cùng gói bánh ú, bánh ú ngươi gói luôn ít nhân nhất, lúc nào cũng không nỡ cho nhiều nhân. Có lẽ Nhị Nha cũng sợ ngươi cân thiếu, làm buôn bán kỵ nhất là chuyện này."
Mặt Tiêu thị lập tức đỏ bừng.
"Còn không phải là bởi vì nghèo sao..." Tiêu thị chột dạ.
Nếu bà ta có tiền thì dù có làm tám, chín bộ quần áo mới cho mình thì cũng không chê nhiều!