Năm nay kiếm được không ít tiền, ít nhất là nhiều nhất từ đó đến nay. Năm nay phân gia, hắn ta được chia nhiều phòng hơn, chỉ cần không có thiên tai thì chắc chắn sẽ đủ ăn.
Sau này còn gói bánh ú, bán hạnh nhân, làm khay, cộng thêm số bạc tích lũy thì cũng được 5 đến 6 lượng.
Nhiều tiền thế này đủ để làm mấy bộ quần áo mà?
Nhưng Tiêu thị không nỡ. Bà ta luôn cảm thấy nếu tiêu nhiều hơn một chút, thậm chí chỉ tiêu nhiều hơn mấy đồng xu thì nhi tử sẽ không cưới được tức phụ nhi, cho nên vẫn luôn tằn tiện.
Hắn ta đã đến tuổi này, chỉ cần no bụng, ăn cái gì, mặc cái gì cũng không sao.
Nhưng nghĩ đến bọn trẻ trong nhà...
Đám trẻ không có nương còn có thể diện hơn ba tiểu tử nhà mình.
Nhưng lời này không thể nói ra. Tiêu thị chịu khổ từ nhỏ nên đã quen sống như vậy, nếu hắn ta không hài lòng, Tiêu thị sẽ đòi chết đòi sống, trong lòng cũng uất ức.
Nếu có thể sửa đổi thì tốt rồi.
Lại không dám mơ tưởng đến chuyện này, dù sao thì Tiêu thị sinh cho hắn ta ba nam một nữ cũng không dễ dàng gì.
Hiện giờ Tiêu thị có thể thành thật ở trong nhà không làm ầm ĩ, hắn ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Tống Dần Sơn thở dài, không nói gì thêm nữa.
...
Bên Tống Anh, do là ngày đầu tiên khai trương nên đến khi mặt trời lên cao mới mở cửa, khách hôm nay không phải người lạ mà chủ yếu là thân bằng hảo hữu của Tống gia.
Lúc này, bọn họ cũng đã tới.
Diêu thị đỡ Diêu lão gia tử đến, lão gia tử mặc trường sam, trông không giống những ông lão bình thường khác.
Nguyễn thị, Tống Kim Sơn và Quan đại nương mang bánh bao đã hấp chín từ phòng bếp ở hậu viện lên đằng trước. Tầng này kê một chiếc bàn lớn vừa rộng vừa dài, bên trên đặt đồ ăn thức uống, khách tự chọn món rồi đi đến đầu bên kia trả tiền, rất thuận tiện.
Mọi người đều đứng trước cửa đợi đốt pháo.
Tống Kim Sơn còn chưa làm gì đã đổ đầy mồ hôi, cuối cùng châm lửa đốt chùm pháo trúc bên ngoài.
Tiếng "đì đùng" liên tục vang lên. Sau khi pháo trúc cháy hết, Diêu lão gia tử dẫn đầu đoàn người đi về phía trước.
Nhưng chỉ còn một bước nữa là tiến vào cửa thì đột nhiên có người lao vút qua trước mặt ông ấy!
Diêu lão gia tử hoảng sợ, không chỉ mình ông ấy mà những thân bằng khác cũng đều sửng sốt. Ngay sau đó, sắc mặt của nhóm người Tống Kim Sơn và Nguyễn thị đều thay đổi.
Chỉ vì người xông vào là một phụ nhân.
Không chỉ như thế, còn là người... lôi thôi lếch thếch, trông không khác gì bà điên nghèo túng!
Diêu lão gia tử tiến không được, lùi không xong, lúng túng đứng đó.
Nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng.
"Cha nương, mời khách quý vào trong đi chứ?" Tống Anh nhắc nhở.
Mắt Nguyễn thị đỏ hoe, hai tay Tống Kim Sơn cũng run rẩy, nhưng hôm nay là ngày tốt, không thể nổi giận, vì vậy chỉ đành kéo khéo miệng tạo ra nụ cười gượng: "Diêu bá phụ, Tống lý chính... mời vào trong."
Còn có thể làm sao bây giờ? Người nọ cũng đã vào rồi, cho dù có đuổi ra cũng chẳng thể thay đổi được gì!
Những người khác ngơ ngác nhìn nhau, sau đó không nhịn được mà thở dài rồi lần lượt đi vào, có điều bọn họ đều không kiềm được mà đưa mắt nhìn phụ nhân kia.
Tống Anh không quá để ý đến phong tục mời Thần Tài này, nhưng cha nương nàng đã tin tưởng tuyệt đối thì người làm nữ nhi như nàng đương nhiên phải khiến cha nương yên tâm mới phải đạo.
Thế nên nàng cũng nhìn phụ nhân kia mấy lần.
Phụ nhân kia sau khi vào trong cửa hàng thì có vẻ hơi bối rối, nhìn xung quanh một chút rồi đi đến chỗ lồng hấp đặt trên bàn: "Ta, ta muốn năm cái bánh bao... Có phải vị khách đầu tiên của hôm nay... không cần trả tiền không..."
Tống Kim Sơn vốn đã hơi tức giận, nghe thấy lời này thì càng không nhịn được: "Đại tẩu tử nghe được chuyện này từ đâu vậy? Hôm nay bọn ta mới khai trương! Đang là lúc mời Thần Tài, sao có thể không cần tiền chứ?!"