Chương 6:
“Ở trường con bé có ngoan không? Học hành thế nào?”
Tôi nói những lời khách sáo theo thông lệ:
“Thành tích của em ấy không có gì đáng lo, ở trường cũng có biểu hiện rất tốt ạ...”
Khoan đã,
Hình như hôm nay tôi đến để gặp cha mẹ bạn trai mà?
Sao bây giờ lại có cảm giác như đang đi thăm nhà học sinh thế này?
Cuối cùng vẫn là bác trai kéo chủ đề trở về chính đạo.
Bác ấy nhấp một ngụm trà:
“Nghề giáo viên này tốt, có biên chế, công việc ổn định, mỗi năm còn có kỳ nghỉ hè và nghỉ đông.
“Năm đó bác muốn cho Kỳ Dã thi công chức nhưng nó lại không nghe, chạy đi làm kinh doanh, suốt ngày bận rộn.”
Trong mắt bác trai chỉ có ba loại công việc được coi trọng:
Giáo viên, bác sĩ, công chức, còn những công việc khác, đều bị xếp vào loại “không đứng đắn”...
“Đúng vậy, một người có công việc ổn định, một người lo sự nghiệp bên ngoài, sau khi kết hôn hai đứa vừa không cần lo lắng về vấn đề kinh tế lại vừa không cần lo lắng chuyện gia đình, những điều kiện khác cũng rất phù hợp.” Bác gái phụ họa.
Tôi nhún vai, trong lòng thầm nghĩ.
Đúng vậy, đúng vậy, bỏ qua sự thật Kỳ Dã “không có hứng thú với con gái”, thì chúng tôi vẫn rất phù hợp.
…
Mùng bảy Tết, họp lớp cấp ba.
Trước đó, mọi người đã thống nhất trong nhóm, lần họp lớp này chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm, không ai được khoe khoang.
Cho nên tôi chỉ rửa mặt qua loa, thậm chí còn lười trang điểm, khoác cái áo vào rồi lái chiếc xe Chery QQ cũ kỹ của tôi đến.
Kết quả, khi vào đến phòng riêng, tôi mới hiểu ra một chân lý:
Họp lớp, còn được gọi là “Đại hội so sánh xem ai thành công hơn mỗi năm một lần”.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Ngoại trừ tôi, tất cả mọi người đều ăn mặc lộng lẫy, ít nhiều gì cũng đều mang theo ý khoe khoang.
Hóa ra câu “ăn bữa cơm đơn giản, không ai được khoe khoang” trong nhóm, chỉ có một mình tôi ngốc nghếch tin là thật.
Chỉ có mình tôi là kẻ ngốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiểu Bàn đặt chìa khóa xe Benz cái “bộp” lên bàn, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Các bạn nam xúm lại:
“Nghe nói dạo này cậu bán hải sản phát tài rồi, giỏi thật đấy.”
“Mua bao nhiêu tiền? Trả hết hay trả góp?”
“Là dòng xe gì?”
“Sang năm tôi cũng muốn mua một chiếc Benz, có mối nào tin cậy giới thiệu cho tôi với?”
Tiểu Bàn xua tay: “Đương nhiên là trả hết rồi, có mấy trăm ngàn tệ, cần gì phải trả góp?”
Tôi nắm chặt chìa khóa chiếc xe Chery QQ cũ kỹ trong tay, không nói một lời.
Cảm ơn, tôi đã bị “dằn mặt” thành công.
Tôi quay đầu nhìn về phía các bạn nữ.
Nhan sắc của hoa khôi lớp không hề giảm đi, vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Cô ấy đặt mạnh chiếc túi LV họa tiết cũ lên bàn, sau đó lấy ra một hộp phấn nước phiên bản giới hạn của một thương hiệu lớn nào đó, bắt đầu trang điểm lại.
Thu hút một trận ngưỡng mộ.
“Wow, loại này thế nào, có hợp với da dầu không?”
“Bao bì cao cấp, sang trọng quá!”
“Không phải cái này chỉ mới ra thôi ư? Đắt lắm! Thế mà mình còn không săn được hàng trên trang web chính thức! Rốt cuộc cậu mua được bằng cách nào vậy?”
Hoa khôi của lớp nói giọng nhẹ bẫng, như thể chuyện thường ngày:
“Không đắt lắm đâu, mình là khách VIP của quầy, nhân viên đặc biệt để lại cho tôi, vừa có hàng là mình lấy được ngay, cảm giác cũng... bình thường thôi.”
Sau khi họ khen hoa khôi của lớp từ đầu đến chân một lượt, lại bắt đầu tâng bốc lẫn nhau.
“Túi của cậu đẹp quá, bao nhiêu tiền? Có thể cho mình xin liên kết không?”
“Chắc khoảng một hai vạn, chồng mình mua, cụ thể bao nhiêu tiền mình cũng không biết, à, cái Gucci Dionysus cậu đeo hôm nay cũng đẹp lắm! Rất hợp với bộ đồ này của cậu...”
...
Tôi không thể chen vào một câu nào.
Hình như ở đây tôi là người kém cỏi nhất.
Lúc đi học, tôi là nhân vật qua đường mờ nhạt nhất, tóc ngắn, kính đen, niềng răng, là kiểu người vừa đi vào đám đông sẽ lập tức biến mất.