Chương 7:
Sau khi đi làm, ngày nào cũng hít bụi phấn trên bảng đen, lĩnh mức lương lẹt đẹt, những chiếc xe mấy trăm ngàn tệ trong miệng đám con trai hay những chiếc túi, mỹ phẩm có giá bốn, năm chữ số tỏng miệng đám con gái, đều là những thứ ngay cả nghĩ thôi tôi cũng không dám nghĩ tới.
Tôi lạc lõng ngồi ở góc trong cùng, ngượng ngùng đến mức có thể dùng chân cạy ra được cả một căn biệt thự view sông.
Ôi, tôi đúng là không có tiền đồ mà...
Cuối cùng cũng đợi được tới khi món ăn được mang lên, sự chú ý của đám người này bắt đầu chuyển từ việc so sánh sang ăn uống.
Đĩa cánh gà được chuyển đến trước mặt tôi trông có vẻ ngon, tôi gắp vào bát định ăn thì bị bạn học cùng bàn cấp ba ngồi bên cạnh huých khuỷu tay hai cái.
Hồi đi học, người bạn cùng bàn này của tôi thích nhất là thu thập tin đồn, sau đó giống như cái loa phát thanh, oang oang tuyên truyền khắp nơi.
Cô ấy thần thần bí bí ghé sát lại:
“Cậu còn nhớ Kỳ Dã đẹp trai nhất lớp mình không? Gần đây cậu ấy đang yêu đấy, hai người còn ra mắt gia đình rồi.”
Tôi muốn nghe cô ấy kể tiếp, nên giả vờ không biết hỏi:
“Hả? Sao cậu biết?”
“Vòng bạn bè của Kỳ Dã chứ sao! Chuyện lớn như vậy mà cậu không thấy à?”
Là sao?
Cứ dăm ba bữa tôi lại vào vòng bạn bè của Kỳ Dã trộm vài tấm ảnh gửi cho bố mẹ tôi, nhưng tôi đã xem vòng bạn bè của anh ta không biết bao nhiêu lần rồi, bên trong toàn là ảnh sinh hoạt, nhạc chia sẻ, bài viết trên tài khoản công khai, không có gì bất thường cả.
Bạn cùng bàn đưa điện thoại của cô ấy cho tôi.
Tôi kéo từ đầu đến cuối, lọc ra ba bài đăng mà tôi chưa xem.
Hóa ra là chặn tôi.
Bài đầu tiên, đăng vào ngày anh ấy bị em gái kéo đến trường:
“Cuối cùng cũng lừa được cô ấy.”
Bài thứ hai, đăng vào ngày đến nhà tôi:
“Đi gặp bố mẹ cô ấy.”
Bài thứ ba, là ngày tôi đến nhà anh ta:
“Đưa cô ấy đi gặp bố mẹ tôi.”
Trong từng câu chữ, mập mờ đến cực điểm.
Bên dưới khu bình luận toàn là chúc phúc:
“99”, “Ghê thật đấy”, “Chúc mừng chúc mừng.”
Ồ, anh ta xây dựng hình tượng trai thẳng cũng vững chắc đấy chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bạn cùng bàn nhìn quanh một vòng:
“Hôm nay họp lớp sao Kỳ Dã không đến? Không phải là đi với bạn gái rồi chứ.”
Tôi dứt khoát: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”
“Sao cậu biết không thể nào?”
Tôi giật nảy mình.
Vừa rồi miệng nhanh hơn não, suýt chút nữa thì tự lộ tẩy.
Tôi ấp úng: “Tôi... tôi cũng đoán thôi.”
Cô ấy không phát hiện ra điểm bất thường trong lời nói của tôi, tiếp tục nói:
“Thật muốn biết người này là ai, sao có thể cưa đổ được hot boy năm đó của lớp mình, chậc chậc, giỏi thật.”
Có lẽ cô ấy không ngờ rằng, “đối tượng yêu đương” của Kỳ Dã chính là người đang ngồi ngay bên cạnh cô ấy.
Có lẽ cô ấy càng không thể ngờ rằng, Kỳ Dã căn bản không thích con gái, tôi và anh ta chỉ đang diễn kịch để đối phó với việc gia đình giục cưới mà thôi.
Trong lòng tôi thầm thấy bất an, chỉ biết nhét đầy đồ ăn vào miệng cô ấy, còn nhân cơ hội chuyển chủ đề.
“Ăn cơm nhanh đi, đồ ăn cũng không chặn được cái miệng của cậu...”
Cô ấy “ưm ưm” hai tiếng, cuối cùng cũng im lặng.
…
Yến tiệc quá nửa, Kỳ Dã chợt đẩy cửa bước vào.
“Ô, Kỳ Dã, còn tưởng cậu không đến chứ!” Bạn bè của Kỳ Dã năm đó đứng dậy ồn ào.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Kỳ Dã vén áo khoác lên, lau sương mù trên mắt kính, động tác tao nhã, lịch thiệp.
“Công ty có chút việc, đột nhiên phải tăng ca làm thêm một lúc.”
Công ty mà Kỳ Dã nói là công ty do chính anh ta mở.
Anh ta vốn là người rất kín tiếng, ngoại trừ một số ít người thân thiết, những người khác đều không biết chuyện này, cũng không nghĩ theo hướng đó.
Có người trêu chọc:
“Haiz, công ty gì mà năm mới còn bắt làm thêm giờ, cậu cũng liều mạng quá rồi.”
Có người nói móc, thẳng thừng gây khó dễ:
“Không ngờ học bá của lớp năm đó, bây giờ cũng đi làm thuê cho người ta.”
Vừa dứt lời, bầu không khí lập tức đông cứng lại.