"Thấy chưa? Không ai nguyện ý." Giang Nghiên áp sát ta, giọng nói càng thêm trầm xuống: "Cô hỏi ngươi lần cuối, có muốn theo cô vào Đông cung không?"
Ta nhìn căn nhà tranh vừa nhỏ vừa cũ, lắc đầu: "Không đi."
Hắn không nói gì nữa, dẫn theo một đám người quay lưng rời đi. Trước khi đi, Tô Vân nhíu đôi mày thanh tú: "Triều Triều, muội làm sao vậy? Sao lại bỏ phú quý không hưởng, cứ muốn ở lại cái nơi thôn dã này sống khổ sở?"
Ta chưa kịp trả lời, Giang Nghiên đã kéo nàng ta đi rồi. Hắn nắm tay Tô Vân: "Nói với nàng ta nhiều như vậy làm gì? Nàng ta bị thân phận của cô dọa sợ rồi, đợi một thời gian nghĩ thông suốt, tự khắc sẽ vào kinh tìm cô."
Trước đây, Giang Nghiên nói với ta, Tô Vân là muội muội ruột của hắn. Nhưng nhìn bóng lưng hai người sánh vai đi, trong phút chốc ta lại có một ảo giác, cảm thấy bọn họ mới là phu thê.
Đêm đó gió lớn lắm. Ta bê cái thang leo lên mái nhà, dùng ván ép chặt đám cỏ tranh lại.
Xuân thẩm thấy vậy, vội vàng giúp ta giữ thang, nhỏ giọng hỏi: "Triều Triều, tướng công con đâu? Việc nguy hiểm như vậy, sao nó không ra giúp con một tay?"
"Hắn đi rồi. Hắn nói, hắn không phải tướng công của con nữa."
Xuân thẩm ngẩn người một lát, sau đó vui vẻ vỗ tay cười: "Tốt quá rồi, ta sớm đã thấy cái thứ hỗn trướng đó không vừa mắt rồi. Ngày nào cũng chẳng làm gì, chỉ biết há miệng sai bảo. Đi tốt, đi tốt!"
Tiếng gió quá lớn, rít gào thê lương, thổi tan câu trả lời của ta. Khi tiếng gió lọt vào tai Xuân thẩm, thẩm ấy nghe nhầm, lại còn tưởng ta đang khóc.
"Triều Triều, con khóc sao? Ôi chao, loại nam nhân này bỏ đi cho rồi. Nhìn hắn hôm nay ăn mặc như quý nhân, con nên biết, hắn và chúng ta không cùng một đường."
Ta đè chặt ván, thò đầu ra khỏi mái nhà: "Thẩm à, con không khóc."
Thật ra ta nên vui mới đúng. Sau khi Giang Nghiên đi, ta không cần phải lo lắng mỗi ngày mua trái cây gì nữa, cũng không cần phải bóp mồm bóp miệng từng đồng tiền, không dám tiêu vào bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta mở cái lọ đựng tiền đồng đã tích góp, phát hiện bên trong đã có hơn một trăm văn rồi. Nhìn như vậy, ta cũng là một cô nương có tiền rồi.
"Thẩm à, con không buồn đâu. Ngày mai con còn phải đi chợ, mua thêm hai con gà về nuôi."
Xuân thẩm thấy vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ n.g.ự.c cảm thán: "Vậy thì tốt rồi. Triều Triều, nam nhân hai chân nhiều lắm. Ngày mai thẩm bắt đầu giúp con xem mắt, chọn cho con một người tốt nhất."
Nhưng chưa đợi thẩm giúp ta chọn nam nhân, ngày hôm sau ta ôm hai con gà rừng về nhà, đã thấy một nam nhân xa lạ. Hắn ngã gục dưới gốc cây đa đầu làng, toàn thân là máu, hôn mê bất tỉnh.
Người trong làng đều thích hóng chuyện. Họ vây quanh nam nhân chỉ trỏ bàn tán, nhưng không một ai nguyện ý đưa hắn về nhà.
Lần này ta khôn hơn rồi, chỉ liếc mắt một cái rồi vội vàng thu hồi ánh mắt, ôm gà rừng quay người về nhà. Ai ngờ đêm đó, trưởng thôn gõ cửa phòng ta, đột nhiên bắt đầu ôn chuyện cũ với ta.
"Triều Triều, con còn nhớ không, hồi nhỏ con bị sốt cao, suýt chút nữa là c.h.ế.t rồi. Là ta ôm con ra trấn mua thuốc. Hai mươi văn tiền đồng mua thuốc đó, đến giờ vẫn chưa đòi con đâu nhé."
Ông một tay chống cửa, cũng không vào ngồi, chỉ hỏi ta: "Triều Triều, con nói xem, ta đối với con có tốt không?"
Ta lớn lên nhờ cơm của cả làng, có thể bình an sống đến giờ, quả thật không thể thiếu sự giúp đỡ của trưởng thôn.
Ta gật đầu: "Ơn của trưởng thôn, con đều nhớ kỹ."
"Ta biết ngay con là đứa trẻ biết ơn mà." Trưởng thôn lúc này mới cười hì hì bước vào cửa, tay còn kéo theo nam nhân bị thương kia: "Triều Triều con xem, có người c.h.ế.t ở đầu làng mình, chuyện này truyền ra ngoài không hay chút nào. Con giúp ta một việc được không?"
Ông kéo người vào nhà tranh, thương lượng với ta: "Con giúp ta trông nom hắn. Chết thì lấy đất vàng chôn, sống được thì cho con làm tướng công mới, được không?"
Ta nói với trưởng thôn, bây giờ ta không muốn tướng công nữa. Nhưng trưởng thôn dù sao cũng giúp ta rất nhiều, đây là lần đầu tiên ông ấy mở lời cầu xin ta, ta không tiện từ chối.
"Con giúp bác trông nom cũng được. Chết thì chôn, sống thì con đưa đi."