Duyên Khởi Bắc Thành

Chương 3



Nha hoàn kia tên là Hỷ Nhi, là cô nhi được Lý thị cứu về từ nhiều năm trước. Nàng hoạt bát, nhanh nhẹn, lại rất tháo vát, giúp ta thu dọn tiểu viện sạch sẽ tinh tươm.  

 

Mỗi ngày, nàng đều đỡ ta ra sân phơi nắng, còn nghĩ ra đủ cách nấu món ngon cho ta.  

 

Ngày tháng thư thái đến nỗi ta cũng tròn lên một vòng.  

 

Chờ khi chân đã khỏi hẳn, ta liền vào bếp nghiên cứu cách làm điểm tâm.  

 

Muội muội ta thích đồ ngọt, đặc biệt mê món bánh bạch linh được bán ở đầu phố Đông.  

 

Dạo này ta nhàn rỗi, vừa hay thử xem có làm ra được không.  

 

*

 

Lúc Bùi Thiếu Huyên xuất hiện sau lưng, ta giật mình suýt đánh rơi chén bột trong tay.  

 

Hắn vận một thân trường bào màu mực thẫm, trong tay cầm mấy nhành mai xuân, nở rộ vô cùng đẹp mắt.  

 

"Hoa này..."  

 

Hắn ho nhẹ, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: "Khụ, ta xuống núi, tiện tay hái thôi."  

 

Ta cắm mai xuân vào bình hoa, những cánh hoa phớt hồng dịu dàng và thanh nhã, dường như còn đẹp hơn cả mấy nhành mai đỏ trước đây.  

 

"Đúng rồi, tướng quân, ngày mai ta muốn về Vân Châu một chuyến. Nhà không gửi thư tới, ta có chút lo lắng."  

 

Hắn ngẩng đầu nhìn ta: "Ta đi cùng nàng."  

 

Ta lắc đầu: "Chuyện quân vụ bận rộn, lại liên quan đến sự an nguy của dân chúng Vận Châu, chàng vẫn nên ở lại thì hơn. Ta đi hai ngày rồi sẽ về."  

 

Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gấp quần áo bỏ vào tủ.  

 

Ta thuê một chiếc xe ngựa, mang theo Hỷ Nhi cùng lên đường về Vân Châu.  

 

*

 

Trên đường đi, ta thấy không ít người đứng bên đường đốt giấy tiền vàng mã.  

 

Hỷ Nhi liếc mắt nhìn, nhẹ giọng nói: "Thiếu phu nhân, đó là thân nhân của những người bị thổ phỉ giếc hại. Bọn họ bị lũ cướp hành hạ thê thảm lắm."  

 

Trước khi xuất giá, ta đã nghe nói Vận Châu bị thổ phỉ hoành hành, bọn chúng đốt phá, giếc người, cướp bóc, không chuyện ác nào không làm.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Con trai lớn của nhà họ Trần ở cổng thành trời sinh cao lớn khỏe mạnh, bị lũ cướp để mắt đến, bắt lên núi ép hắn gia nhập bọn chúng.  

 

Hắn không chịu khuất phục, bọn chúng liền bắt cả tiểu đệ và vị hôn thê của hắn, buộc hắn phải đưa ra lựa chọn.  

 

Hắn run rẩy cầm lấy con dao, tự tay đ.â.m vào n.g.ự.c người con gái mà hắn yêu nhất.  

 

Tiểu đệ hắn được thả về, nhưng hắn thì mãi mãi ở lại chốn đó.  

 

Khi đại quân của Bùi Thiếu Huyên tiến vào sào huyệt thổ phỉ, hắn đã dùng chính con d.a.o ấy giếc hơn mười tên cướp, sau đó bị áp giải về đại lao trong thành.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thành chủ phán xử hắn tội chếc.  

 

Hôm hành hình, ánh nắng chói lọi, hắn chỉ nói một câu:  

 

"Bọn chúng đã ném nàng xuống hộ thành hà, sau khi ta chếc, hãy để t.h.i t.h.ể ta ở đó, ta muốn tự mình chuộc tội với nàng."  

 

Mỗi lần nghe chuyện này, lòng ta đều đau xót không nguôi.  

 

Trần đại công tử và Trình tiểu thư vốn là một đôi trời sinh, vậy mà cuối cùng lại có kết cục thảm khốc đến thế.  

 

*

 

Gió thổi tung rèm xe, ta nhìn thấy lão gia và phu nhân nhà họ Trình khoác tay nhau đi trên phố.  

 

Dù chỉ mới ngoài bốn mươi, nhưng mái tóc họ đã bạc trắng.  

 

Đi đến cuối con đường, họ chạm mặt lão gia nhà họ Trần cùng tiểu công tử nhà họ.  

 

Hai bên đứng lặng nhìn nhau, trong mắt tràn đầy bi thương.  

 

Phu nhân họ Trình cúi người, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu công tử, vành mắt đỏ hoe, nhưng cuối cùng không nói một lời, lặng lẽ lướt qua nhau.  

 

Nghe nói hai nhà Trần - Trình vốn thân thiết, từng mong kết tình thông gia, nào ngờ số mệnh trêu ngươi, khiến họ gặp phải đám thổ phỉ tàn bạo mất nhân tính.  

 

May mắn là Bùi Thiếu Huyên xuất quân kịp thời, nếu không, không biết còn bao nhiêu người phải chịu thảm cảnh tương tự. 

 

03

 

Xe ngựa một đường chạy vào Vân Châu, bầu không khí nơi đây yên bình hơn hẳn so với Vận Châu.  

 

Vừa mới vào thành, ta liền chạm mặt Lưu thị, kế mẫu của ta.  

 

Bà béo lên không ít, trên đầu cài một cây trâm ngọc, lúc này đang hào phóng đặt mua mấy hộp phấn son.  

 

Ta xuống xe, tiến lại gần.  

 

Lưu thị thoáng ngạc nhiên: "Nguyên Hoa, sao con lại về đây?"  

 

"Đã lâu không nhận được thư nhà, con lo lắng cho sức khỏe của muội muội, nên trở về thăm một chút."  

 

Lưu thị rút từ trong túi tiền ra hai lượng bạc đưa cho chủ tiệm, nhìn độ nặng của túi, bên trong ít nhất cũng phải có hai mươi lượng.  

 

Nhà lấy đâu ra nhiều bạc đến vậy?  

 

Lưu thị cất kỹ hộp phấn son, bước ra ngoài, liếc ta một cái, vẻ mặt không vui: "Chẳng phải đã bảo con lo liệu cho ổn thỏa bên phía tướng quân rồi sao? Sao lại tùy tiện chạy về thế này? Không sợ khiến tướng quân và mẹ chồng con không vui à?"  

 

Ta cụp mắt xuống, giọng nói lạnh đi mấy phần: "Con đã thưa với tướng quân, chàng đồng ý rồi."  

 

Lưu thị hừ nhẹ một tiếng, không nói gì nữa.