Về đến nhà, ta thấy cha đang cặm cụi trong sân, có vẻ như đang làm một chiếc xích đu cho muội muội.
Thấy ta, ông cũng không vui vẻ gì: "Nghe nói dạo này tướng quân rất bận rộn, con không ở nhà thu xếp trong ngoài, về đây làm gì?"
Ta ngẩng đầu nhìn quanh, tim bỗng chốc thắt lại.
Lúc ta còn ở nhà, gia cảnh lúc nào cũng nghèo túng, dù ta ngày ngày đến thư quán chép sách kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Ấy vậy mà ta mới xuất giá chưa đầy một tháng, ngôi nhà này đã thay đổi hoàn toàn.
Sân viện được sửa sang sạch sẽ, trong nhà có thêm bình phong, án thư, cây cảnh.
Trong phòng muội muội, ta còn thấy cả màn giường màu hồng nhạt, cùng vô số món đồ nhỏ cha làm.
Ngày xưa, ta từng mong có một con ngựa gỗ.
Bây giờ, ngựa gỗ xếp thành hàng ngay ngắn bên giường muội muội.
Không phải là không có.
Chỉ là ta không xứng có được.
*
Ta không nói một lời, quay người bước ra ngoài.
Cha và Lưu thị lập tức nổi giận, quát lớn: "Lục Nguyên Hoa, đứng lại! Mới gả ra ngoài chưa bao lâu mà đã cứng cánh rồi phải không?"
Ta dừng chân, lạnh nhạt đáp lại bằng chính những lời mà họ từng nói với ta vào ngày đại hôn:
"Chẳng phải cha và kế mẫu đã dặn rồi sao? Đã gả đi với giá năm lượng bạc, sau này không cần qua lại với nhà nữa, tránh làm tướng quân không vui. Ta chẳng qua chỉ đang làm theo lời hai người mà thôi."
Hai người họ cứng họng.
Ta sải bước ra khỏi cửa, vừa hay chạm mặt muội muội vừa đi chơi về.
*
Trước khi ta xuất giá, cha nói với ta:
"Nguyên Hoa, Bình Đình bệnh nặng, nhà thực sự không còn cách nào. Khó lắm mới có cơ hội được tướng quân để mắt đến con, chi bằng gả đi đi?"
Nhưng bây giờ, Lục Bình Đình mặc váy lụa màu hồng phấn, mặt mày hồng hào, thân thể khỏe mạnh, nào có dáng vẻ của một người vừa khỏi trọng bệnh?
Lục Bình Đình lè lưỡi trêu ta một cái, rồi tung tăng chạy ngang qua.
Thoảng trong gió là một mùi hương nhàn nhạt—loại hương liệu mà ta từng nghĩ nhà mình chưa bao giờ dùng đến.
Ta lên xe, Hỷ Nhi đã chờ sẵn ở bên cạnh: "Thiếu phu nhân, sao nhanh như vậy đã ra rồi?"
Ta không muốn nói nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp: "Về thôi, ta còn phải nấu cơm tối cho tướng quân."
*
Lúc trở lại Vận Châu, trời đã tối đen.
Bùi Thiếu Huyên ngồi trước bàn xử lý quân vụ, bên cạnh đặt một dĩa bánh bạch linh ta làm từ hôm qua, hơn phân nửa đã bị hắn ăn mất.
Ta bước tới thu dọn: "Món này tầm thường, chẳng có gì ngon cả. Để ta nấu bát mì cho chàng ăn nhé."
Ta vào bếp, hắn cũng theo vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta cứ tưởng hắn đói bụng, nào ngờ đến khi mì nấu xong, hắn lại không ăn.
Hắn gắp một đũa mì, nhẹ nhàng thổi nguội, rồi cẩn thận đưa tới bên môi ta: "Nàng cũng ăn một chút đi."
Ta há miệng đón lấy, bất giác viền mắt cay cay.
Nhai được vài miếng, nước mắt ta bỗng nhiên rơi xuống.
Hắn đặt bát xuống, vòng qua bàn gỗ đi đến bên ta: "Xảy ra chuyện gì rồi? Có phải ở nhà không vui không?"
Hắn không hỏi thì thôi, vừa hỏi, ta liền không kiềm chế được nữa, nhào vào lòng hắn, túm chặt lấy vạt áo mà bật khóc.
04
Mẹ ta vốn là thông phòng nha hoàn của cha, sau khi sinh ta mới được nâng lên làm thiếp.
Nhưng cha chê mẹ quá mức cứng nhắc, không hiểu phong tình, liền vứt bỏ hai mẹ con ta trong tiểu viện mặc cho tự sinh tự diệt, còn mình thì ra ngoài tìm thú vui.
Lưu thị vốn là hoa khôi ở Túy Hoa Lâu tại Vân Châu, cha ta vừa gặp đã đem lòng say mê, không tiếc cầm cố không ít gia sản để chuộc nàng về.
Hai người họ tình cảm nồng thắm, quấn quýt như keo sơn.
Một năm sau, Lưu thị sinh một nữ nhi, đặt tên là Lục Bình Đình.
Ngày mẹ ta biết tin ấy, bà đã lừa ta ra tiền viện gọi cha về.
Chờ ta quay lại, bà đã dùng ba thước lụa trắng treo cổ tự vẫn trong phòng.
Bằng cách bi thảm ấy, bà buộc cha phải đưa ta ra khỏi tiểu viện.
*
Ta được nuôi dưỡng dưới gối Lưu thị, từ nhỏ đã phải giặt quần áo thuê cho hàng xóm kiếm tiền, lớn hơn một chút thì đến thư quán chép sách, bện dây kết mang ra chợ bán.
Số tiền ta cực khổ kiếm được, một xu cũng không giữ lại, đều dâng cho Lưu thị.
Ta biết, trong lòng bọn họ, ta vĩnh viễn không thể so sánh với Lục Bình Đình.
Nhưng ta không ngờ, thứ ta khao khát mà chẳng bao giờ có được, nàng ta lại dễ dàng đạt được chỉ trong chớp mắt.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta thật sự không xứng đáng đến vậy sao?
*
"Bạc trong nhà là chàng gửi đi sao?"
Bùi Thiếu Huyên khẽ "ừ" một tiếng.
Tim ta càng nhói đau hơn.
Cha và kế mẫu ta keo kiệt bủn xỉn, bọn họ dựa vào cái gì mà xứng đáng nhận số bạc ấy chứ?
*
Đêm ấy, ta nằm sát mép giường.
Không hiểu sao, cơ thể lại cảm thấy rét run, co ro trong chăn mà vẫn không ngừng phát lạnh.
Bùi Thiếu Huyên thổi tắt nến, nằm xuống bên cạnh. Một lát sau, hắn nghiêng mặt nhìn ta: