Sau khi lên xe Thiên An ngồi bên cạnh Henry, anh rất vui vẻ nhiệt tình nói:
-Thật ra hôm nay là sinh nhật bạn của anh, không biết em có thoải mái đi cùng bọn anh không?
Bởi vì lịch sự Thiên An trả lời:
-Dạ em vui lắm ạ.
Diễm My ngồi bên cạnh Minh Vương cô ta ổng ẹo nói với anh:
-Minh Vương anh đói chưa? Em đói rồi.
Anh không mặn không nhạt trả lời:
-Đến nơi rồi ăn.
-Nếu không phải vì phải đi rước ai kia thì chúng ta đã đến nơi rồi, thật biết cách làm phiền người khác mà.
Thiên An im lặng mà không nói gì hết cô hoàn toàn không biết đi chơi thế này, nếu biết cô thà ở nhà ngủ còn khỏe hơn, bây giờ ai nói gì cũng không quan trọng nữa cô nhìn ra cửa sổ mà ngắm nhìn thành phố thôi.
Minh Vương từ đầu đến cuối anh không hề nói chuyện gì hết, nhưng ở ghế anh ngồi nhìn ra phía trước kính của tài xế lái xe, có thể nhìn thấy gương mặt của Thiên An anh biết cô sẽ buồn.
Nhưng thà làm cho cô gái nhỏ ấy từ bỏ ý định với anh, còn hơn phải để cô suốt ngày cứ theo đuổi anh mà phí phạm thời gian của mình.
Henry thấy Thiên An không được vui anh hỏi:
-Em cảm thấy không khỏe à? Hay em có muốn đi chơi ở đâu không? Anh sẽ đưa em đi chúng ta không cần phải đến buổi tiệc sinh nhật đó làm gì.
Cô quay qua mỉm cười với Henry nói:
-Em ổn không sao ạ.
-Ừm.
Cô đã nói như vậy rồi thì Henry cũng không nói gì thêm, anh có tìm hiểu và biết cô là con gái của Vũ gia, ba mẹ của anh cũng có hợp tác làm ăn với họ.
Ban đầu anh thấy cô gái nhỏ này cứ theo đuổi Minh Vương riết, mà cái thằng nhóc lạnh lùng này ngoài học và công việc thì làm gì để ý đến ai.
Vậy mà hôm đó lại nói là có bạn gái rồi làm cho Thiên An đau lòng rơi nước mắt, anh cảm thấy cô bé rất đáng yêu nên làm bạn vậy, chỉ mong thằng bạn của anh đừng làm gì quá đáng với con gái người ta.
Đến nơi là một biệt thự riêng chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật hôm nay, tất cả mọi người đều là bạn của Minh Vương và Henry, ai gặp cũng hỏi Thiên An là ai? Nhưng anh không trả lời và làm lơ luôn, chỉ có Henry luôn nói:
-Em ấy là bạn của tớ hôm nay dẫn đến đây chơi thôi.
-Có thật không hay là bạn gái của cậu.
Henry mỉm cười nói:
-Tớ cũng muốn lắm chứ nhưng cô ấy không có thích tớ, người cô ấy thích là một tên lạnh lùng đáng ghét khác cơ.
Anh vừa nói dứt câu thì mọi người đều cười lớn, trong lúc đó Henry cũng nhận được ánh mắt lạnh lùng của Minh Vương hướng đến mình rồi.
Diễm My cứ bám theo Minh Vương ngồi bên cạnh anh ỏng ẹo, khi anh đến nói chuyện với bạn bè hay chơi game cùng họ, thì cô ta đều đứng bên cạnh không rời nửa bước.
Thiên An cảm thấy khó chịu cô thật sự không vui một chút nào, biết thế lúc nãy cô đã xuống xe khi ở trong thành phố để về nhà rồi, âm thầm rời đi khi ra ngoài cô gặp và hỏi người làm nhà vệ sinh ở đâu để đi rửa mặt cho thoải mái.
Rõ ràng lúc nãy cô đi vào bình thường nhưng tại sao cửa lại bị khóa từ bên ngoài mất rồi? Điện thoại của cô lại để ở trong túi tại bàn tiệc, bây giờ phải làm sao đây? Cô đập cửa cũng không có ai trả lời hết.
Vừa sợ lại gọi khàn cổ không ai trả lời thêm vào đó là sự uất ức của ngày hôm nay, Thiên An ôm mặt khóc vì tuổi thân tại sao Minh Vương lại đối xử với cô như vậy chứ.
Nếu không thích cô thì đừng cho cô hi vọng cứ nói là bạn của anh rủ đi chơi, như vậy thì cô sẽ không hi vọng nhiều quá, tại sao phải làm cho cô thất vọng như vậy mới được chứ.
Ở tại buổi tiệc mọi người chơi rất vui không ai để ý đến cô gái nhỏ xa lạ đâu hết, một phần vì họ lần đầu gặp Thiên An và cô cũng khá kịm lời chỉ ngồi một chỗ nên không ai để ý đến.
Nhưng Minh Vương thì nhớ đã một tiếng đồng hồ rồi anh không thấy cô đâu, mà biệt thự này nằm ở khu riêng biệt nếu muốn ra ngoài bắt xe về cũng phải đi bộ rất xa.
Với lại anh nhìn qua ghế lúc nãy cô ngồi vẫn thấy túi xách của Thiên An để ở đó, anh đi đến hỏi Henry:
-Nãy giờ cậu có thấy Thiên An đâu không?
Henry đang chơi game cùng với bạn anh dừng lại hỏi:
-Cậu vừa hỏi tớ gì à?
Minh Vương bực mình nói lại:
-Cậu có nhìn thấy Thiên An đâu không?
-Không từ nãy giờ không phải cô ấy ngồi ở bàn ăn bánh sao?
-Cô ấy không có ở đó.
Henry vừa cười và chuẩn bị trở lại chơi game, miệng trả lời anh:
-Chắc cô ấy đi vòng vòng chơi hay ra ngoài vườn cho thoáng thôi.
Anh bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, Minh Vương không nói nhiều với Henry nữa, anh đi ra ngoài tìm cô xem sao.
Minh Vương ra ngoài vườn đi khắp nơi trong vườn hoa, ra ngoài hồ bơi và tìm ra đến bãi xe vẫn không thấy cô đâu, trở vào nhà thì thấy một người hầu gái anh hỏi:
-Cô gì ơi có nhìn thấy một cô gái trẻ mặc váy trắng, dáng người thanh mảnh búi tóc cao đi đâu không?
Người hầu gái nghe anh hỏi hình như có chút ấn tượng, cô chỉ về phía nhà vệ sinh phụ nói:
-Hình như lúc nãy cô ấy đi hướng đó vì nhà vệ sinh chính có người, nên cô ấy qua đó thì phải.
Anh liền cảm ơn và vội vàng chạy đến đó, khi đến nhà vệ sinh ở cuối ngã quẹo mà ít người thấy, Minh Vương nhìn thấy có một cái cây chặn cửa lại, có lẽ vì vậy mà Thiên An không ra được.
Minh Vương lấy cái cây ra và mở cửa nhà vệ sinh, thì nhìn thấy Thiên An đang ngất xỉu trên sàn nhà, anh hết hồn liền ẩm cô lên chạy ra ngoài xe đến bệnh viện.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***