Nhưng đã bị Tô Vãn Nguyệt chặn trước.
Khi ấy chính cô ta tự nguyện đề xuất với Thẩm Nghiễn Từ:
“Giám đốc Thẩm, Phó giám đốc Lâm chân không tiện, để em mang hợp đồng này đi nhé, được không ạ?”
Thẩm Nghiễn Từ không chút do dự, trực tiếp đưa hợp đồng trên bàn cho cô ta.
Còn căn dặn kỹ lưỡng: “Giao hợp đồng xong thì lập tức quay về, Chu tổng không dễ đối phó, nếu bắt em đi tiếp rượu thì đừng đi, không được thì gọi cho tôi, hiểu chưa?”
Tô Vãn Nguyệt đỏ mặt gật đầu như gà mổ thóc.
Lúc đi còn cố tình va vào vai tôi, trong mắt đầy khiêu khích.
Thẩm Nghiễn Từ thấy hết, nhưng không quát mắng.
Chỉ bất đắc dĩ day trán.
“Vãn Đường, Vãn Nguyệt vẫn còn nhỏ, em nhường cô ấy một chút.”
Sau đó còn liếc chân tôi, bổ sung thêm: “Cô ấy cũng là vì muốn tốt cho em.”
Thì ra từ lúc nào, sự dung túng của anh ta đã lộ rõ như vậy rồi.
Mà tôi vẫn luôn lựa chọn làm người mù.
5
Tôi bảo Tiểu Lưu gọi điện cho Tô Vãn Nguyệt.
Trong ống nghe vang lên giọng không vui.
“Chị Lưu, chị không biết hôm nay em nghỉ à. Có thể đừng làm phiền em không?”
Tiểu Lưu hoang mang nhìn tôi.
Tôi nén giận cầm lấy điện thoại: “Bây giờ, lập tức quay về công ty cho tôi!”
Tô Vãn Nguyệt rõ ràng sững người.
Chưa đến ba giây đã bắt đầu khóc lóc: “Phó giám đốc Lâm thật đáng sợ, Giám đốc Thẩm, anh mau nghe đi...”
Tôi chẳng buồn nghe cô ta diễn nữa, lập tức dập máy.
Một tiếng sau, Tô Vãn Nguyệt mới từ tốn xuất hiện.
Tất nhiên, đi cùng là Thẩm Nghiễn Từ.
Hai người sóng vai mà đi, tay gần như chạm tay.
Ai nhìn vào cũng sẽ khen là trai tài gái sắc.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Chỉ tiếc, người đàn ông đó là vị hôn phu của tôi.
Thẩm Nghiễn Từ vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt liền trầm xuống.
“Em đang làm gì vậy? Là một lãnh đạo mà vô cớ sai bảo thư ký của tôi, thái độ còn tệ như thế, ai dạy em?”
“Là ai cho em cái quyền đó?”
Anh càng nói càng kích động, trán nổi gân xanh.
Như thể tôi vừa phạm phải tội tày đình.
Dù tôi đã chấp nhận sự thật rằng anh không còn yêu tôi.
Nhưng tim vẫn nhói đau.
Lại nhớ đến những lời anh nói trong phòng bao...
Tôi vô thức lùi một bước, giữ khoảng cách với anh.
Siết chặt lòng bàn tay, cố giữ bình tĩnh.
Nhưng giọng vẫn run run: “Bên Chu thị muốn chấm dứt hợp tác.”
Thẩm Nghiễn Từ ngơ ngác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Liên quan gì đến Thư ký Tô? Chẳng phải là em phụ trách Chu thị từ đầu đến cuối sao? Đây là lý do để em gọi cô ấy đến vào ngày nghỉ cuối tuần à?”
Tô Vãn Nguyệt lặng lẽ núp sau lưng Thẩm Nghiễn Từ.
Thấy vậy, tôi bật cười một tiếng.
“Có thể hỏi thẳng Thư ký Tô.”
“Lâm Vãn Đường.”
Thẩm Nghiễn Từ bỗng quát lớn.
Tôi giật mình.
Không hiểu anh đang có ý gì.
Anh chắn chặt Tô Vãn Nguyệt phía sau, giọng đầy nghiêm nghị:
“Sao trước đây tôi không phát hiện, em lại là người như thế.”
“Lâm Vãn Đường, em bao nhiêu tuổi rồi? Phát hiện vấn đề thì nên giải quyết, lại chạy tới đổ lỗi cho người khác, thật muốn để cha tôi nhìn thấy cảnh này.”
“Tôi thấy cái chức phó giám đốc này em khỏi cần làm nữa!”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu.
“Anh nói gì?”
Tôi muốn nhìn ra chút do dự trên gương mặt anh.
Nhưng vô cùng thất vọng.
Anh nói những lời đó hết sức nghiêm túc.
Tôi mấp máy môi.
Lời phản bác nghẹn nơi cổ họng.
Rồi lại nuốt xuống.
Thôi vậy.
Có lẽ chỉ cần tôi nói thêm một câu.
Anh sẽ lập tức đuổi tôi khỏi công ty.
Tô Vãn Nguyệt lúc này đã chẳng còn chút gì gọi là chột dạ.
“Giám đốc Thẩm, em chỉ là một thư ký nhỏ bé, Phó giám đốc Lâm nói gì em nghe nấy, anh không cần phải trước mặt bao người bảo vệ em đâu.”
Thẩm Nghiễn Từ dường như mới được lời nói của cô ta nhắc nhở.
Nhìn quanh những cái đầu đang ló ra theo dõi.
Ý thức được mình vừa rồi đúng là hơi quá.
Khi quay sang nhìn tôi, ánh mắt có phần né tránh.
“Anh chỉ là xử lý công việc công bằng, không liên quan đến Phó giám đốc Lâm.”
Đây là lời giải thích của anh sao?
Nếu là trước kia, tôi sẽ vui mừng, lập tức tha thứ cho anh.
Anh đã cúi đầu rồi, đúng không?
Nhưng giờ tôi đã tỉnh táo.
Anh chỉ là cảm thấy mất mặt vì đã công khai vì một thư ký mà trách mắng vị hôn thê của mình.
Nghĩ thông suốt, tôi nở nụ cười chuyên nghiệp.
Từng chữ từng câu nói rõ ràng:
“Giám đốc Thẩm, vì hợp đồng giao trễ, Chu tổng cho rằng chúng ta không có thành ý nên quyết định chấm dứt hợp tác.”