6
Gương mặt lạnh lùng của Thẩm Nghiễn Từ cuối cùng cũng có chút biến đổi.
Không thể tin nổi mà quay sang nhìn Tô Vãn Nguyệt sau lưng: “Không phải em nói đã gửi rồi sao?”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tô Vãn Nguyệt tỏ vẻ oan ức: “Em có gửi mà, nhưng... Chu tổng ấy...”
Nói được nửa câu, nước mắt đã bắt đầu tuôn rơi lã chã.
Thẩm Nghiễn Từ sốt ruột: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói mau.”
“Xin lỗi Giám đốc Thẩm, là lỗi của em, cho dù Chu tổng có động tay động chân với em thì em cũng nên nhẫn nhịn, không nên... không nên quay đầu bỏ đi.”
Tôi rất hiểu Chu tổng.
Ông ấy có thích uống rượu thật, nhưng tuyệt đối không đụng chạm phụ nữ bên đối tác.
Dù sao ông ấy nổi tiếng là người yêu vợ.
Ngay cả thư ký bên cạnh cũng là đàn ông.
Tôi biết những điều này, làm sao Thẩm Nghiễn Từ lại không biết.
Tôi bỗng rất muốn nhìn phản ứng của anh.
Dù sao dự án với Chu thị là điều kiện để Chủ tịch Thẩm yên tâm giao công ty cho anh.
Nặng nhẹ thế nào, anh phải rõ hơn ai hết.
Nhưng điều tôi không ngờ là.
Thẩm Nghiễn Từ hoàn toàn không có chút điềm tĩnh nào của một lãnh đạo.
Anh ấy vậy mà lại cúi đầu lau nước mắt cho Tô Vãn Nguyệt.
“Mới chỉ là một bản hợp đồng thôi mà, không muốn giao thì thôi, khóc cái gì.”
“Chu thị nếu như vậy thì không hợp tác cũng được, em không có lỗi.”
Tô Vãn Nguyệt chớp đôi mắt long lanh nước, thút thít nói:
“Thật ạ? Anh không trách em sao?”
“Không trách em.”
“Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nữa là thành mèo hoa mất.”
Tôi nhìn cảnh tượng chướng mắt trước mặt.
Rồi lại nhìn những ánh mắt xung quanh đầy đồng cảm hướng về tôi.
Phải rồi.
Vị hôn phu ngay trước mặt mình, lại đi dỗ một cô gái khác.
Ai mà chịu nổi.
Tôi bỗng hiểu ra, bất kể là trong phòng bao hay lúc này.
Anh ta mặc kệ bạn bè chế giễu, thậm chí trước mặt bao người sỉ nhục tôi... nói tôi hôi mồ hôi.
Chỉ có một lý do: anh không quan tâm, cũng không yêu tôi.
Đúng vậy, chỉ khi không yêu, mới chẳng cần kiêng nể gì.
Nghĩ thông rồi, tôi nén chua xót trong lòng, bình tĩnh nói:
“Chuyện của Chu tổng tôi sẽ xử lý, bây giờ xin Giám đốc Thẩm phê duyệt đơn xin nghỉ việc của tôi, tôi đã gửi báo cáo qua email rồi.”
7
Tôi đã nói hết những gì cần nói.
Không để ý tới ánh mắt mọi người, quay đầu bước đi.
Cho đến khi bước ra khỏi tòa nhà công ty.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chân phải bị thương mềm nhũn suýt ngã, may mà có người đỡ.
Vừa định cảm ơn.
Nhìn rõ mặt người đó thì biến sắc: “Phương Tử Dư?!”
Phương Tử Dư chính là một trong số ít người đã lên tiếng bênh vực tôi trong phòng bao.
Anh ta cắt tóc ngắn, lúc nào cũng mặc áo khoác gió.
Gọn gàng dứt khoát.
Con người và cái tên hoàn toàn không hợp nhau.
“Khụ... Tôi đến tìm Nghiễn Từ, Vãn... cậu ấy đang ở công ty à?”
Nghĩ đến những lời anh ta nói trong phòng bao, tôi mềm lòng.
“Ừm... Có, anh lên đi.”
“Thế còn chân của em?”
Tôi lắc đầu: “Không sao, tôi ngồi ghế đằng kia nghỉ một lát là được rồi.” Tôi chỉ vào băng ghế không xa.
Anh ta gật đầu có vẻ suy nghĩ điều gì đó.
Nhưng lại không rời đi ngay.
Tôi cũng chẳng để ý đến anh ta, vì chân tôi đang đau âm ỉ.
Như có cả trăm cây kim nhỏ đang châm vào.
Tôi chống chân khập khiễng đi về phía trước.
Bỗng một bóng người chắn trước mặt tôi.
Tôi sa sầm mặt: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Phương Tử Dư thấy giọng tôi không vui, vội xua tay lia lịa.
“Không, không, là... là có chuyện...”
Tôi không nói gì, chờ anh ta nói tiếp.
Anh ta lúng túng rút điện thoại, tai khẽ đỏ lên.
“Chuyện là, tôi có một người bạn ở nước ngoài, là chuyên gia chỉnh hình xương. Em có muốn thử gặp không?”
Trong lòng tôi vui mừng.
Hai năm nay tôi đã gặp rất nhiều bác sĩ.
Họ đều nói rất khó để hồi phục lại.
Người bạn của Phương Tử Dư chắc chắn không đơn giản.
Nhưng nghĩ đến việc anh ta là bạn của Thẩm Nghiễn Từ.
Tôi cúi đầu không trả lời.
Phương Tử Dư thấy vậy, có phần sốt ruột:
“Em đừng... đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là... bạn tôi ở nước ngoài, chuyên về lĩnh vực này, tôi nghĩ em nên thử.”
Phương Tử Dư như vậy, khác hoàn toàn với điều tôi nghĩ.
Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Cao khoảng 1m90, sống mũi cao thẳng, đôi mắt phượng sắc bén.
Lúc này lại đang gãi đầu bối rối.
Nhìn chẳng khác gì một chú husky đang vẫy đuôi?
Tôi bất giác bật cười.