Em Đã Là Cô Dâu Của Người Khác

Chương 6



“Con còn quá trẻ, phải học cách đứng ở vị trí người khác mà suy nghĩ. Đàn ông ăn cơm mãi cũng chán, huống chi bát cơm này còn sống dở chín dở, ai muốn ăn?”

 

Tôi hiểu ra rồi.

 

Ông ta muốn tôi nhịn, tiếp tục bán mạng cho công ty.

 

Với điều kiện như tôi, lại còn bị què, có người cần tôi là tốt lắm rồi.

 

Bảo sao họ là cha con.

 

Lúc tôi còn đang mơ hồ không biết làm gì.

 

Thì điện thoại tôi nhận được một tin nhắn lạ.

 

【Anh giúp em liên hệ xong rồi, anh ấy hai hôm nữa có thời gian, em đi chuyến bay ngày mai được không?】

 

Là Phương Tử Dư.

 

Không hiểu sao, đọc tin nhắn xong tôi thấy sống mũi cay cay.

 

Có lẽ là sự tử tế đến từ một người ngoài.

 

Vậy mà lại có thể làm được đến mức này.

 

Tôi là con cả trong nhà, vì là con gái nên chưa bao giờ được yêu thương.

 

Trước năm 18 tuổi, mọi thứ đều xoay quanh em trai.

 

Cái gì tôi cũng nhường cho nó.

 

Người khác chỉ cần cho tôi chút quan tâm là tôi đã muốn dâng cả trái tim.

 

Thẩm Nghiễn Từ, Chủ tịch Thẩm cũng vậy.

 

Nghĩ đến đây, tay tôi ngừng lại, không nhắn nữa.

 

Đúng vậy, ai lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người chứ.

 

Chắc chắn anh ta cũng có mục đích riêng.

 

10

 

Về đến nhà, tôi lau mặt.

 

Cởi bộ đồ công sở thường ngày, thay sang đồ thể thao thoải mái.

 

Tôi cầm hợp đồng đến tìm Thẩm Nghiễn Từ.

 

Anh ta nhìn bản hợp đồng với vẻ đăm chiêu.

 

Một lúc lâu sau, mặt lộ ra vẻ khinh bỉ.

 

“Lâm Vãn Đường, cô đúng là con ch.ó trung thành của Thẩm thị nhỉ, cô đã đi gặp bố tôi rồi phải không? Ông ta hứa cho cô cái gì? Cổ phần? Biệt thự? Hay cưới sớm?”

 

“Anh có ý gì?” tôi hỏi.

 

Anh ta cười khẩy, vung bản hợp đồng lên.

 

“Nếu không thì sao cô có thể nhanh chóng ký kết như vậy?”

 

Nói xong “bộp” một tiếng ném bản hợp đồng xuống đất.

 

“Bố tôi nói gì thì là vậy, ông ta thậm chí để tôi ‘tặng’ cho cô để giữ cô lại, cô có biết tôi ghê tởm cô đến mức nào không?”

 

“Nhà cô không có gương à? Cô nghĩ cô xứng với tôi sao?”

 

Từng câu từng chữ của Thẩm Nghiễn Từ như từng mũi d.a.o đẩy tôi lùi bước.

 

Tôi không ngờ anh ta lại có nhiều oán hận đến thế.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi nghẹn ngào hỏi: “Vậy sao anh lại đồng ý hôn sự của chúng ta?”

 

Thẩm Nghiễn Từ bất ngờ đạp mạnh ghế văn phòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chiếc ghế vang lên âm thanh chói tai rồi đổ rầm xuống đất.

 

“Cô nghĩ tôi muốn à? Nếu tôi không đồng ý, lão già đó sẽ đuổi mẹ tôi ra khỏi viện dưỡng lão!”

 

“Tôi cũng muốn cố gắng lắm, nhưng ông ta thà tin một người ngoài như cô còn hơn là tin tôi. Vậy nên Lâm Vãn Đường! Cô biết tôi hận cô đến mức nào không?”

 

11

 

Tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ.

 

Đây là lần đầu tiên tôi nghe Thẩm Nghiễn Từ nhắc đến mẹ anh ta.

 

Tôi luôn nghĩ mẹ anh đã mất rồi.

 

Không ngờ là còn sống.

 

Tôi không biết phải diễn tả tâm trạng hiện giờ ra sao.

 

Muốn an ủi anh ta.

 

Nhưng lại nhớ tới câu “tôi hận cô” mà anh vừa nói.

 

Tôi chỉ có thể khô khốc nói: “Nếu anh đau khổ như vậy, vậy thì hủy hôn đi.”

 

Thẩm Nghiễn Từ có chút không chắc chắn, “Cô nói gì?”

 

Tôi lặp lại một lần nữa.

 

Tưởng rằng anh ta sẽ vui mừng.

 

Không ngờ anh ta mắt đỏ hoe, hai tay siết chặt lấy vai tôi.

 

“Cả cô cũng muốn rời bỏ tôi? Cô chẳng phải đã nói sẽ yêu tôi mãi mãi, sẽ không bao giờ rời xa sao?”

 

Lực tay của anh ta rất mạnh.

 

Vai tôi như không còn là của mình nữa.

 

Đau đớn đến cực độ.

 

Giãy giụa một lúc cũng vô ích.

 

Giằng co thì—

 

“Giám đốc Thẩm. Chát——” Một giọng nữ vang lên.

 

Ngay sau đó là tiếng ly rơi vỡ.

 

Thẩm Nghiễn Từ vẫn giữ nguyên tư thế, giận dữ: “Cút ra ngoài.”

 

Một lúc sau, truyền đến tiếng nức nở: “Giám đốc Thẩm, em là Vãn Nguyệt mà.”

 

Thẩm Nghiễn Từ khựng lại, lập tức buông tôi ra.

 

Ánh mắt dịu xuống, bước đến kiểm tra tay của Tô Vãn Nguyệt.

 

“Có bị thương không? Sao lại vụng về thế.”

 

“Để anh xem nào.”

 

Tô Vãn Nguyệt nước mắt lưng tròng, chu môi.

 

Trông đáng thương vô cùng.

 

“Em chỉ muốn mang cà phê cho anh, không ngờ… Phó giám đốc Lâm, à không, chị Vãn Đường cũng có mặt.”

 

“Hai người đang làm gì vậy?”

 

Thẩm Nghiễn Từ khoát tay: “Còn làm gì nữa, dám đòi hủy hôn với tôi đấy.”

 

“Không biết ai cho cô ta cái dũng khí đó.”

 

Mắt Tô Vãn Nguyệt sáng lên.