Ngay khi chiếc ghế sắp sửa giáng xuống, tôi thấy Hứa Hàng chạy tới đưa tay ra, nhưng anh ta lại do dự. Khoảnh khắc chiếc ghế sắp chạm vào tay anh ta, anh ta vội vàng rụt tay lại.
Tôi và Diệp Dương từ nhỏ đã học taekwondo, muay Thái các kiểu, không đến mức đánh không lại một tên say rượu.
Tôi sững sờ tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn Hứa Hàng, quên cả né tránh.
"A!"
4
Đến khi tôi hoàn hồn lại thì thấy Cố Viêm mặt trắng bệch, đau đớn ôm chặt lấy bàn tay phải.
Thấy Cố Viêm bị thương, gã đàn ông kia càng thêm hưng phấn, tiện tay nhặt một chai rượu thủy tinh định đập thẳng vào đầu Cố Viêm.
Tôi đá văng chai thủy tinh trong tay hắn ta, thừa thế quật ngã hắn ta xuống đất, gã đàn ông bắt đầu nằm dưới chân tôi rên rỉ đau đớn.
"Mặt mày như con trai Trư Bát Giới, còn dám xin WeChat của bà, không có gương soi hay không có cả vũng nước tiểu để mà nhìn hả?"
Mắng xong tôi mặc kệ hắn ta, vội vàng chạy đến bên Cố Viêm xem xét vết thương.
Hắn ta ra tay rất mạnh, lại nhằm đúng ngón tay Cố Viêm mà nện, giờ cả ngón tay đã sưng vù, còn có một mảng bầm tím lớn.
"Cố Viêm, em có sao không?"
"Chị đừng sợ, em không sao, không đau chút nào."
Cố Viêm vừa an ủi tôi, vừa cố cử động ngón tay để chứng tỏ mình không hề hấn gì.
Đúng lúc tôi đang xem vết thương cho Cố Viêm thì Diệp Dương và Y Y cũng về, phía sau còn có ba cảnh sát đi theo. Thấy hiện trường tan hoang, cả bọn tôi đều bị đưa về đồn.
Lấy lời khai xong, chúng tôi lập tức đến bệnh viện, Cố Viêm bị gãy ngón tay.
Từ đầu đến cuối Hứa Hàng không nói một lời, thật ra tôi cũng không trách anh ta.
Xu lợi tránh hại là bản tính của con người, tôi có thể hiểu cho anh ta, nhưng tôi không muốn bạn trai mình là người như vậy.
Chỉ vì không muốn gây chuyện mà để bạn gái đưa WeChat cho một gã đàn ông lạ mặt ngay trước mặt, nếu không có Cố Viêm, nếu tôi không biết võ thuật, nếu không có người tốt bụng báo cảnh sát kịp thời, thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo tôi thậm chí không dám nghĩ tới.
Nhưng điều duy nhất tôi chắc chắn là, Hứa Hàng không đáng tin.
5
Không lâu sau, tôi nói lời chia tay với Hứa Hàng.
"Hứa Hàng, em nghĩ chúng ta không hợp nhau, chia tay đi."
Dưa Hấu
"Tại sao? Diệp Sí, chỉ vì anh không đỡ cái ghế đó cho em sao?"
"Không phải."
"Diệp Sí, em biết đấy, anh học y, tay anh không thể bị thương. Em thích anh như vậy, chắc chắn cũng không muốn anh bị thương, đúng không?"
"Hứa Hàng, em hiểu được việc lúc đó anh không đỡ ghế, em không trách anh."
"Em chỉ không hiểu, sao anh có thể để bạn gái mình thêm WeChat của người lạ ngay trước mặt chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không phải, Diệp Sí, anh chỉ không muốn làm to chuyện thôi. Em xem, cuối cùng em không thêm WeChat mà đứng dậy bỏ đi chẳng phải đã làm mọi chuyện thành ra thế này sao?"
"Hơn nữa, nếu hôm qua em ăn mặc kín đáo hơn một chút, thì làm sao đại ca kia lại đến xin WeChat của em?"
"Em mặc váy, lại còn hở lưng nhiều như vậy. Hắn không tìm em thì tìm ai?"
Tôi thật sự bật cười vì những lời này của Hứa Hàng, đúng là tôi mù mắt mới thích anh ta.
"Ý anh là trách em ăn mặc hở hang? Trách em không chọn cách dĩ hòa vi quý mà chủ động cho hắn WeChat?"
"Tôi thật không ngờ đến giờ vẫn còn loại di vật phong kiến đầu óc bã đậu như anh!"
"Cút đi, đừng để tôi thấy anh nữa, nếu không tôi gặp anh lần nào đánh lần đó!"
6
Trường tôi gần nhà, nên tôi không chọn ở ký túc xá. Như vậy tôi cũng tiện mỗi ngày hầm canh mang đến nhà cho Cố Viêm, dù sao cậu ấy bị thương là vì cứu tôi.
"Cố Viêm, em cũng học y, tay bị thương thế này có sao không?"
"Không sao đâu ạ, bác sĩ bảo không để lại di chứng gì đâu, chị đừng lo."
"Vẫn phải cảm ơn em, nếu không có em chắc giờ này chị còn nằm viện ấy."
"Chị muốn cảm ơn em thật hả?"
"Đương nhiên rồi!"
Tôi nhìn bàn tay bị thương của Cố Viêm, nhớ lại lúc đó cậu ấy đau đến thế mà vẫn cố an ủi, bảo tôi đừng sợ, lòng không khỏi rung động.
"Vậy thế này đi, chị đang năm tư cũng không có nhiều tiết, hay là hôm nay chị đi học cùng em nhé?"
"Hả?"
Cố Viêm như nhìn thấu sự do dự của tôi, giơ tay bị thương lên, ủy khuất nói.
"Tay em đau, không ghi chép được, mà mới khai giảng em còn chưa quen ai, chẳng biết nhờ ai giúp cả. Nhưng nếu chị không tiện thì cũng không sao, em sẽ tìm cách khác."
Đối diện với đôi mắt ướt át đầy vẻ tủi thân của Cố Viêm, tôi mềm lòng ngay lập tức.
"Không, chị tiện mà."
Thế là tôi trở thành "cái đuôi nhỏ" của Cố Viêm.
Nhưng mà lớp của sinh viên y khoa khó quá đi, bao nhiêu thuật ngữ chuyên ngành tôi có biết viết đâu.
"Chữ '酮' trong Domperidone viết thế nào ấy nhỉ?"
"Một chữ Tây một chữ Đồng."
"Hai bạn sinh viên ngồi bàn thứ hai kia, có gì thì nhắn tin đi, đừng làm ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục."
Nghe thầy giáo nói, tôi thấy mọi người đều ngước lên nhìn tôi và Cố Viêm, lúc nãy tôi và Cố Viêm mải mê quá nên không để ý đầu suýt nữa chạm vào nhau rồi.