Thật ra ở đại học có rất nhiều cặp đôi yêu nhau nói chuyện riêng trong giờ học, trách chỉ trách tôi và Cố Viêm lại ngồi ngay dưới tầm mắt của vị giáo sư bảo thủ kia, quá nổi bật.
"Xin lỗi thầy, chúng em sẽ chú ý ạ."
Tôi còn chưa kịp giải thích với thầy giáo rằng tôi và Cố Viêm không phải là người yêu thì cậu ấy đã đứng lên xin lỗi, khiến tôi không biết phải nói gì thêm.
Tôi đành gật đầu xin lỗi mọi người xung quanh, rồi chạm phải ánh mắt đầy giận dữ của Hứa Hàng. Xem ra anh ta đến đây để học lại môn này.
Tôi không nhìn anh ta nữa, từ khi biết rõ con người thật của Hứa Hàng, tôi càng nhìn càng thấy ghê tởm.
"Chị ơi, tay em đau."
Giọng Cố Viêm vang lên bên tai, tôi lập tức căng thẳng, vội vàng quay sang nhìn cậu ấy.
"Sao thế?"
Dưa Hấu
"Lúc nãy chị nhìn học trưởng, em muốn tự mình cầm bút viết chữ, chắc là do em gập ngón tay mạnh quá."
"Sao em không gọi chị?"
"Chị đang nhìn học trưởng mà, em biết chị luôn thích học trưởng, không muốn làm phiền hai người."
"Không có chuyện đó đâu Cố Viêm, chị với anh ta chia tay rồi, anh ta không phải gu của chị."
"Chị ơi, đừng nhìn anh ta nữa, nhìn em này."
Cố Viêm đột ngột đưa mặt sát lại gần tôi, khuôn mặt hiền lành dễ bắt nạt thường ngày bỗng trở nên đầy tính chiếm hữu.
Cậu ấy ở quá gần, hơi thở ấm nóng phả vào mặt tôi, khiến tôi ngứa ngáy, vô thức muốn né tránh ánh mắt của cậu ấy.
"Chị ơi, em thích chị, em có thể theo đuổi chị không?"
Tôi không đáp lời. Cố Viêm vẫn luôn trực diện như vậy. Từ khi cùng cậu ấy đi học, ngày nào cậu ấy cũng nghĩ đủ chiêu trò mua bữa sáng, tặng hoa cho tôi. Hành động rõ ràng như vậy, sao tôi có thể không nhận ra chứ.
Tan học, Hứa Hàng chặn tôi lại.
Giờ nhìn Hứa Hàng, trong lòng tôi trào lên một cảm giác ghê tởm khó tả. Sao trước đây tôi lại thích anh ta nhỉ, chỉ vì anh ta có vẻ ngoài tươm tất thôi sao?
Diệp Sí à, đúng là mờ mắt vì sắc!
"Diệp Sí, cô vội chia tay tôi như vậy là vì cái thằng mặt trắng này à?"
Hứa Hàng chỉ vào Cố Viêm đang đứng cạnh tôi, miệng bắt đầu phun ra những lời lẽ bẩn thỉu.
"Tôi biết cậu ta, trong buổi phỏng vấn cậu ta đã nói muốn theo đuổi cô rồi, chắc là hai người đã dan díu với nhau từ lúc đó rồi chứ gì!"
"Hứa Hàng, anh có biết mình đang nói cái gì không?"
Nhìn Hứa Hàng bây giờ chẳng khác gì đám anh hùng bàn phím trên mạng, không có bằng chứng xác thực mà đã bắt đầu tung tin đồn nhảm, tôi chỉ muốn tát cho mình một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đồ rác rưởi không có não và rác rưởi đẹp trai cũng chỉ là rác rưởi mà thôi!
"Là tôi thích Diệp Sí, là tôi theo đuổi cô ấy."
"Nhưng tôi chỉ theo đuổi Diệp Sí sau khi cô ấy độc thân và được cô ấy đồng ý. Còn chuyện anh nói dan díu, tôi đã ghi âm lại hết rồi."
Cố Viêm nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng, tay còn cầm một chiếc máy ghi âm.
"Nếu anh còn quấy rầy bạn gái tôi, tôi sẽ báo cảnh sát, kiện anh tội phỉ báng, hủy hoại danh dự người khác."
Cố Viêm nói xong liền kéo tay tôi đi.
Đi trên đường, đầu óc tôi vẫn còn mơ màng, tại sao Cố Viêm lại mang theo bút ghi âm khi đi học nhỉ?
Nhưng ngay cả tôi cũng bỏ qua một chuyện, Cố Viêm nói tôi là bạn gái của cậu ấy, và tôi đã không phản bác.
7
Sau khi Cố Viêm khỏi bệnh, tôi cũng dồn sức vào kỳ thực tập của mình.
Tôi trúng tuyển vào một bộ phim chiếu mạng thời dân quốc tên là "Phong Thanh", vào vai nữ thứ Thời Hạ.
Từ khi nhận được kịch bản, tôi đã bắt đầu nghiên cứu nhân vật Thời Hạ. Thời Hạ từ nhỏ đã sinh ra ở khu Bát Đại Hồ Đồng, quen với sự đời ấm lạnh.
Giữa thời loạn lạc, quân phiệt cát cứ, chiến tranh liên miên, thiên tai đói kém hoành hành, Bát Đại Hồ Đồng trở thành một địa điểm giao thiệp chính trị đặc biệt.
Thời Hạ cũng thuận theo lẽ tự nhiên mà trở thành một thành viên của Quốc Dân Đảng, trong một lần làm nhiệm vụ đã quen biết nam chính của Đảng Cộng Sản.
Hai người với lập trường khác nhau tình cờ quen biết rồi nảy sinh tình cảm. Thời Hạ bị nam chính cảm hóa, yêu anh ta và phản bội Quốc Dân Đảng, cuối cùng c.h.ế.t trong chiến hỏa.
"Đứng lại! Bước thêm bước nữa tôi sẽ bắn!"
"Diệp Sí, chị làm em giật cả mình."
Tôi vẫn luôn luyện tập lời thoại Thời Hạ uy h.i.ế.p nam chính trước khi chết, không cho anh ta đến gần vị trí mai phục. Làm thế nào để có thể nói ra được cái cảm giác vừa tàn nhẫn, vừa thâm tình lại không mất đi vẻ bi thương ấy?
"Sao vậy? Có gì em giúp được chị không?"
Từ khi tôi không từ chối thẳng thừng, ngày nào Cố Viêm cũng tìm đủ mọi lý do để đến nhà tôi vài lần, dần dần đến cả "chị" cũng không gọi nữa, mà bắt đầu gọi tên tôi.
"Không có gì, chị đang luyện thoại. Mai chị phải vào đoàn rồi, chị phải chuẩn bị kỹ càng."
"Ngày mai chị vào đoàn rồi à? Em mua cho chị ít đồ mang theo nhé."
Lúc này tôi mới để ý Cố Viêm xách theo rất nhiều đồ khi bước vào. Trước đây cậu ấy cũng hay mua nhiều thứ như vậy, nhưng tôi không để tâm.
"Cái này giữ ấm, cái này bình giữ nhiệt, để em đựng nước ấm mang theo. Còn có túi chườm nóng, băng cá nhân, thuốc Vân Nam Bạch Dược các loại nữa, mai nhớ mang hết đi."
Nhìn vào bên trong, thậm chí còn có cả dây thừng leo núi và xẻng quân dụng, tôi không khỏi nghi ngờ, có khi nào tôi không phải đi đóng phim, mà là tham gia chương trình sinh tồn nơi hoang dã không chừng.
"Diệp Sí, sau khi vào đoàn, mỗi tối gọi điện thoại cho em, để em biết tình hình của chị."