Gả Cho Ông Chồng Nhà Giàu

Chương 11



Trên mặt bàn chỉ có sáu bộ xúc xắc, cô gái bên cạnh Trần Sơ và Tưởng Thiếu Phi không được tham gia, chỉ có thể ở ngoài xem náo nhiệt.

Ván đầu tiên, Quý Minh Giác là người mở đầu, người ngồi trước anh ấy là Hoắc Vân Xuyên, ngồi trước nữa là An Vô Dạng, có thể nói là vị trí tử địa. Bởi vì bất kể An Vô Dạng hô gì, Hoắc Vân Xuyên đều có thể chống đỡ.

Sáu bộ xúc sắc tổng cộng ba mươi sáu viên, đến chỗ An Vô Dạng đã hô tới hai mươi hai con số hai, đen đến không thể đen hơn.

Quý Minh Giác cong môi cười xấu xa: “Đến em đó, em trai nhỏ.”

Nhìn dáng vẻ do dự của cậu, mấy cô gái bên ngoài đều sốt ruột thay, lúc này nên mở ra rồi.

Tưởng Thiếu Phi là người ngồi trước cậu, đã rót sẵn ly rượu: “Muốn mở hay không?”

An Vô Dạng nhỏ giọng hỏi Hoắc Vân Xuyên: “Số một có thể tính là bất kì mặt nào đúng không?”

Hoắc Vân Xuyên bị hơi nóng nhè nhẹ làm thất thần, đến khi đối phương hỏi lại một lần nữa mới gật đầu xác nhận.

An Vô Dạng nói: “Vậy em tăng thêm một, hai mươi ba con số hai.”

Tưởng Thiếu Phi lập tức đặt ly rượu xuống: “Cậu thật sự tin có nhiều số hai vậy à?”

An Vô Dạng gật đầu: “Chắc mọi người không hô bừa đâu.”

Không chỉ người xung quanh cảm thấy buồn cười, ngay cả Hoắc Vân Xuyên cũng quay mặt qua một bên: “...” 

Anh không biết có nên nói cho An Vô Dạng biết chơi cái này chính là hô bừa không nữa.

“Vân Xuyên!” Quý Minh Giác cười đến đau cả bụng, đá vào chân Hoắc Vân Xuyên một cái: “Đến lượt cậu kìa, chuẩn bị uống rượu đi!”

Cho dù anh có hô thế nào cũng phải uống, cả phòng đều biết rõ điều đó: “Ha ha ha.”

“Tôi cũng tăng thêm một, hai mươi bốn con số hai.” Hoắc Vân Xuyên quay mặt lại, bình tĩnh nói.

Căn phòng lặng đi một giây, sau đó nghe thấy giọng nói không chút do dự của Quý Minh Giác: “Lật, thêm hai.” Nói xong, anh ấy mở nắp ly xúc xắc của mình, năm viên xúc xắc có ba con số hai: “Tuy tôi có tới ba viên, nhưng tôi không tin tất cả mọi người đều là số hai.”

Tiểu Thỏ nhẹ nhàng mở nắp ly của mình: “Em có bốn viên…”

Trần Sơ: “Bốn viên.”

Tưởng Thiếu Phi nhướn mày, gãi đầu: “Minh Giác, ván này có gì đó sai sai rồi…” Bởi vì anh ấy cũng có bốn viên.

“Cái gì?” Trần Sơ nghe vậy, thay anh ấy mở ra: “Đệt…”

“Ba bốn mười hai, thêm ba là mười lăm, em có năm viên.” An Vô Dạng mở nắp, hít một hơi nhìn Hoắc Vân Xuyên: “Anh có thể mở ra bốn viên không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đôi mắt chàng trai tràn ngập mong đợi, tim Hoắc Vân Xuyên không khỏi nóng lên. 

Nóng quá.

Trước nay anh chưa từng thấy việc đổ xúc xắc ra đồng bộ điểm là chuyện ghê gớm, cho đến tối hôm nay...

“Mở đi.” Quý Minh Giác lau mặt, không tin Hoắc Vân Xuyên có thể mở ra bốn viên: “Đệt, nếu cậu có thể mở ra bốn viên, tôi sẽ uống thêm một ly!”

“Đây là cậu nói.” Hoắc Vân Xuyên mở nắp xúc xắc trước mặt ra, nở nụ cười yêu nghiệt: “Không chỉ bốn viên, tôi có năm viên.”

“Đệt!” Quý Minh Giác trừng mắt nhìn năm viên cùng một mặt kia, không thể tin được: “Mẹ kiếp, cậu cũng quá điên rồi! Ván đầu đã ra đồng bộ điểm, cậu đúng là…”

“Nói vậy thì, nếu Minh Giác tăng thêm một viên cũng có thể thắng đúng không?” Trần Sơ toát mồ hôi lạnh: “May mà Minh Giác không thông minh đến mức đó, nếu không ly rượu này đã tới tôi uống rồi.”

Tâm trạng Quý Minh Giác vốn dĩ đã tệ, bây giờ lại bị anh em trêu chọc: “Lão Trần, cậu có còn là anh em không đấy?”

Hoắc Vân Xuyên gõ gõ lên bàn: “Bớt nói nhảm, hai ly.”

Ai cũng nhìn ra được, tâm trạng anh hiện tại rất tốt.

“Được, uống thì uống.” Quý Minh Giác mặt mày đau khổ, một tay cầm ly rượu, một tay chỉ vào An Vô Dạng: “Giả heo ăn thịt hổ, em chờ đó, đợi một lát sẽ xử đẹp em.”

An Vô Dạng bày ra vẻ mặt vô tội, dù sao người mở ra đồng bộ điểm cũng không phải là cậu.

Đối với ngón tay của Quý Minh Giác, cậu chỉ khẽ cười.

Chờ đối phương uống rượu xong, một quả cherry lại được đưa tới.

“...” An Vô Dạng vô cùng áp lực, cậu cảm thấy mình như một cục thịt bị rình rập, sớm hay muộn cũng sẽ bị người đàn ông bên cạnh này ăn sạch.

Căng da đầu nhận quả cherry kia, An Vô Dạng quay mặt đi, vừa vặn để Hoắc Vân Xuyên nhìn được gương mặt phình lên của cậu, phúng phính vô cùng đáng yêu.

Hoắc Vân Xuyên quản không được đầu ngón tay của mình, thường xuyên chọn một ít đồ ăn vặt dễ tiêu hóa đưa cho An Vô Dạng.

Hai người bọn họ tương tác qua lại, tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Một mặt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một mặt lại vui mừng, một lão xử nam trong đám bốn người đẹp trai nhiều tiền bọn họ, cuối cùng cũng chịu đi tìm người.

“Đến đến đến, bắt đầu rồi.”

Đêm nay vui vẻ, mọi người vừa nói vừa cười vô cùng náo nhiệt.

An Vô Dạng luôn bị bọn họ trêu chọc, lúc này lừa cậu hôn Hoắc Vân Xuyên, lúc khác lại lừa cậu tỏ tình, vậy còn tốt, số lần thua không nhiều, trước khi tan tiệc vẫn chưa uống hết hai chai sữa kia.