Gả Cho Ông Chồng Nhà Giàu

Chương 12



Hoắc Vân Xuyên uống không ít, có chút men say.

Sau khi không chơi xúc xắc nữa, anh đã cảm thấy hơi say, các cô gái thì bắt đầu ca hát.

An Vô Dạng nằm trên ghế sofa, người đàn ông bên cạnh lúc say vô cùng yên tĩnh. 

“Này.” Tưởng Thiếu Phi cầm một hộp thuốc, ném cho An Vô Dạng: “Châm cho Vân Xuyên điếu thuốc.”

An Vô Dạng nhận lấy hộp thuốc kia, ngơ ngác bò dậy, sau đó mở ra lấy một điếu, lấy bật lửa ở trên mặt bàn, ngậm vào miệng của mình châm lên.

“Khụ khụ…” Cậu không biết hút thuốc, sau khi đốt xong liền đưa tới bên miệng Hoắc Vân Xuyên: “Anh Vân Xuyên, há miệng.”

Hoắc Vân Xuyên hé mắt, hai tròng mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cậu: “...”

Anh há miệng nhận điếu thuốc kia, đồng thời ngồi dậy, tới gần An Vô Dạng, một tay kẹp điếu thuốc, một tay nâng mặt chàng trai, hôn lên.

“Ư, ưm…”

Ở trong tiếng hát của các cô gái, An Vô Dạng bị hôn đến thần hồn điên đảo, cậu cố gắng giãy giụa, nỗi tức giận khiến đôi mắt phiếm hồng.

Quý Minh Giác tặc lưỡi, lắc đầu nói: “Vân Xuyên, dẫn em ấy đi thôi.”

Hoắc Vân Xuyên yên lặng hút thuốc, lúc còn dư lại nửa điếu, anh ấn vào gạt tàn thuốc, thu dọn đồ của mình, đứng dậy kéo An Vô Dạng: “Đi thôi.”

An Vô Dạng ngây ngốc ngẩng đầu: “Đi đâu?”

Người đàn ông nhìn cậu từ trên cao xuống: “Em nói xem phải đi đâu?”

Hiện tại An Vô Dạng là người duy nhất không uống rượu, ngại ngùng giả vờ say, cậu đứng lên đi theo Hoắc Vân Xuyên ra ngoài, đứng ở cửa lôi kéo tay người đàn ông: “Em đưa anh xuống dưới lầu, sau đó tìm người lái xe hộ cho anh.”

Hoắc Vân Xuyên trở tay, cầm lấy tay cậu: “Không cần, tối nay tôi ở chỗ này.”

Nói chuyện rõ ràng, bước chân cũng vững vàng, có thể nhìn ra được anh không hề say.

An Vô Dạng buông tay anh ra: “Vậy em giúp anh nhận phòng.”

Hoắc Vân Xuyên kéo cậu về, một tay ôm chặt vào lòng: “Không phải giúp tôi, là giúp chúng ta.”

“Ai đồng ý?” An Vô Dạng bĩu môi, thoát khỏi lồng n.g.ự.c đối phương: “Buổi tối em nhất định phải về nhà.”

Sau đó nói thêm: “Anh Vân Xuyên, em không phải trai bao, anh dùng tiền em cũng sẽ không ngủ với anh. Lần trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tình một đêm, hiểu không?”

Hoắc Vân Xuyên cau mày, khuôn mặt lạnh lùng, bởi vì cảm giác say, nên biểu cảm thả lỏng hơn đôi chút, nhưng vì lời nói của An Vô Dạng mà lần nữa cứng lại: “Tôi không xem em là trai bao, cũng không nghĩ tới việc dùng tiền mua em…”

Đã nói rõ như vậy, chàng trai này còn không hiểu sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hửm, anh nghĩ không tiêu tiền là em sẽ tự nguyện sao?” An Vô Dạng trừng mắt sau lưng anh, thẳng thừng từ chối: “Mặc kệ anh có tiêu tiền hay không, em đều không ngủ với anh. Chúng ta nói đến đây thôi.” 

Sau đó đi nhanh đến quầy lễ tân, nói với nhân viên: “Cho khách phía sau một phòng, 309.”

“Không cần.” Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Vân Xuyên truyền đến: “Tôi sẽ tự chọn phòng.” 

Giờ phút này, trong lòng anh chỉ có suy nghĩ, quả nhiên là gặp dịp thì chơi, vô tình vô nghĩa.

Chờ đến khi An Vô Dạng quay đầu lại, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng anh.

Anh Tuyền ở trên hành lang gặp được Hoắc Vân Xuyên, sau khi thấy anh, lập tức bước tới tiếp đón: “Anh Hoắc, đêm nay chơi có vui không?”

“Quản lý Tuyền.” Hoắc Vân Xuyên nhìn anh ta: “Nhân viên tên An Vô Dạng kia, đêm nay kết toán cho em ấy, về sau câu lạc bộ đừng nhận học sinh làm thêm.”

Sắc mặt anh Tuyền tái nhợt, lập tức xin lỗi: “Xin lỗi anh Hoắc, tôi lập tức sa thải cậu ấy.”

“Không phải chuyện gì lớn.” Hoắc Vân Xuyên thấy anh ta hiểu lầm, nói thêm một câu: “Đừng làm khó dễ em ấy, tôi chỉ không muốn em ấy tuổi còn nhỏ đã làm việc ở chỗ này.”

“Vâng.” Anh Tuyền nuốt nước bọt, cúi người gật gật đầu.

Chờ Hoắc Vân Xuyên đi, anh ta lập tức đến tìm An Vô Dạng, cuối cùng tìm được cậu ở đại sảnh.

“Anh Tuyền.” An Vô Dạng cười tủm tỉm, nói: “Em có thể tan làm được chưa?”

Anh Tuyền móc từ trong túi ra một xấp tiền, đếm đủ một ngàn hai trăm tệ: “Đúng, cậu không những có thể tan làm, ngày mai còn không cần tới nữa.” Anh ta đưa tiền cho cậu: “Đây là tiền hoa hồng tối nay, cầm lấy rồi về nhanh đi.”

An Vô Dạng ngơ ngác cầm số tiền kia, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu: “Sao lại không cần tới nữa? Tối nay em làm sai gì sao?”

Anh Tuyền chỉ vào mình, nói: “Cậu không làm gì sai, người sai là tôi nè, ngay từ đầu không nên nhận cậu vào làm.”

An Vô Dạng vẫn khó hiểu: “Em đã bán rượu rất tốt mà, cũng không làm anh mất mặt.”

Anh Tuyền tức giận: “Anh Hoắc tìm tôi nói chuyện, còn không làm tôi mất mặt.” Sau đó phất tay: “Đi đi đi đi, mau về nhà tìm mẹ đi.”

An Vô Dạng nắm chặt tiền, cau mày hỏi: “Anh Hoắc? Tên đầy đủ có phải là Hoắc Vân Xuyên không?”

Anh Tuyền nhịn lại cơn giận, trả lời câu hỏi của cậu: “Đúng, chính là người tối nay cậu bồi rượu đấy.”

“...” An Vô Dạng kiềm chế cơn giận, sau đó không nhịn nổi nữa, đá vào quầy bên cạnh: “Súc sinh, dám cản đường phát tài của tôi.”

Anh Tuyền ngoáy ngoáy lỗ tai, cho rằng mình nghe nhầm, vậy mà lại có người dám mắng anh Hoắc là súc sinh?

“Anh Tuyền, em đi đây, tối nay cảm ơn anh.” An Vô Dạng tức giận trong chốc lát, bây giờ đã bình tĩnh lại, chỗ này không nhận thì sẽ có chỗ khác nhận, cậu vừa ra ngoài vừa tự an ủi bản thân.

“Đi đi đi đi.” Anh Tuyền không so đo câu nói kia, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.