An Vô Dạng ngồi trên xe mới bình tĩnh lại, sờ số tiền coi như không ít trong túi... Cậu cũng cảm thấy công việc bồi rượu rất không thích hợp với mình.
Cho dù tối nay không phải tên Hoắc Vân Xuyên kia giở trò, công việc này cũng không thể làm lâu dài được.
Việc gặp được Hoắc Vân Xuyên, cậu cũng không rõ là may mắn hay là xui xẻo.
Dù sao sau này cũng sẽ không liên quan đến nhau nữa, An Vô Dạng lắc lắc đầu, không thèm nghĩ đến anh.
Sau khi về đến nhà đã mười giờ rưỡi, có lẽ ba mẹ mới vừa ngủ không lâu, chỗ thay giày còn sáng một bóng đèn, dĩ nhiên không phải cố ý giữ lại vì An Vô Dạng.
Phòng của ba chị em bọn họ không có nhà vệ sinh riêng, bật một chiếc đèn nhỏ ở phòng khách để thuận tiện cho bọn họ đi vệ sinh ban đêm.
An Vô Dạng đi vào phòng, phát hiện em trai đã ngủ rồi, cậu vội vàng thả nhẹ bước chân, chậm chạp bò lên giường của mình.
“...” Tuy rằng hôm nay đã ngủ một buổi sáng, nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Cậu nằm xuống giường chưa đến năm phút đã ngủ mất.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Đinh Vi rời giường sớm, làm bữa sáng cho cả nhà.
Lúc tám giờ sáng, bà gọi mọi người dậy ăn cơm.
“Nói với các con một chuyện.” Đinh Vi cầm bánh mì, vừa quét mứt trái cây vừa nói: “Chị các con muốn đến nước Mỹ học hè, các con có gì muốn chị mang về không?”
An Vô Phỉ lập tức giơ tay: “Mẹ, con muốn chị ấy mang về một bộ sách.”
Đinh Vi nhìn em ấy: “Sách gì?”
An Vô Phỉ cũng nhìn mẹ: “Con đã nói với chị rồi.”
An Thành cười, yêu chiều xoa đầu con trai út: “Con làm ba thấy xấu hổ quá.” Nhớ năm đó, lúc mình thi đại học suýt nữa không thi đậu, sau đó nhìn con thứ, tinh thần uể oải hỏi: “Vô Dạng, con thì sao?”
Phát hiện mọi người đang nhìn mình, An Vô Dạng ngáp một cái: “Không có.”
Đinh Vi cau mày nói: “Tối hôm qua về muộn lắm sao?”
“Không có.” An Vô Dạng dùng nĩa chọt chọt đĩa trứng chiên trước mặt mình, mơ hồ nói: “Khoảng 11 giờ.”
An Thành ngẩng đầu: “Vô Dạng, đổi công việc thế nào?”
Ông thật sự không yên tâm con trai ra ngoài một mình vào buổi tối.
“Khá tốt ạ.” An Vô Dạng uống một ngụm sữa, cảm thấy chán ngấy: “Hôm nay con đi tìm công việc làm ban ngày.”
“Như vậy là tốt nhất.” An Thành hài lòng nở nụ cười.
“Tiệm Cổ Vịt Ngon Tuyệt thì sao?” An Vô Phỉ nghiêm túc bày mưu tính kế cho anh trai.
An Vô Dạng không lên tiếng, ăn xong một miếng trứng mới nói: “Anh tình nguyện đến tiệm ăn vặt làm công cũng không đi làm ở đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bởi vì mỗi lần đi mua đồ, đối phương đều sẽ thêm giá cho mình năm tệ mười tệ, thậm chí hai mươi tệ, sau đó nói một câu: “Cân nhiều một chút không sao chứ?”
Loại văn hóa doanh nghiệp này thật làm tổn thương lòng người.
Đối mặt với loại tình huống này, An Vô Dạng sẽ lấy ra mười tệ, nói: “Trên người tôi có nhiều tiền như vậy, mua ít mười tệ không sao chứ?”
Nhân viên cửa hàng: “...”
Cậu rất thích nhìn biểu tình đặc sắc của bọn họ.
“Hôm nay không được.” Đinh Vi nghĩ ngợi một lát, nói: “Hiếm khi cuối tuần các con đều không đi học, chúng ta trở về ngoại ô thăm bà ngoại.”
Ba mẹ Đinh Vi là người địa phương, ở vùng ngoại ô thành phố.
Nhà An Thành ở tỉnh ngoài, sau khi cưới Đinh Vi, hộ khẩu đã chuyển tới nơi này, quê cũ một năm trở về không quá hai lần.
Ba mẹ ông sống với con cả cũng không ở quê cũ, dù sao quanh năm suốt tháng có thể đoàn tụ hai lần đã tính là nhiều.
Ba mẹ An Thành cũng đã nói, tại vì con trai mình ở rể, kết hôn xong đã thành con nhà người khác.
Có một lần Đinh Vi nghe thấy được những lời này, trực tiếp nói chuyện với bọn họ, sau đó không ai dám bàn tán chuyện này nữa.
Bàn về quan hệ xã hội và năng lực công việc, Đinh Vi nói không chừng còn hơn An Thành một bậc, đáng tiếc bà là phụ nữ, không chỉ phải lo công việc, mà còn phải chăm sóc gia đình, nuôi con dưỡng cái, tiền đồ ở công ty cũng có giới hạn.
Vậy nên bà và An Thành dốc sức làm việc trong cùng một công ty mười mấy năm, An Thành đã thăng chức lên phó phòng, còn Đinh Vi vẫn là một nhân viên bình thường.
Ông bà ngoại An Vô Dạng ban đầu cũng không phải ở vùng ngoại ô, bọn họ khi còn trẻ đều làm việc trong thành phố.
Hiện tại hai ông bà đã về hưu, trong tay có lương hưu, hai người về nhà cũ ở vùng ngoại ô trồng rau nuôi gà, cuộc sống vô cùng thoải mái.
Nhưng An Vô Dạng không thích đến đó, cậu chán ghét ông bà ngoại luôn quan tâm thành tích mà không quan tâm đến tâm trạng của cậu.
Huống chi còn có em trai đi theo, chắc chắn là sẽ một bên khen em trai một bên trách mắng cậu lười, không ngoan, không hiểu chuyện.
Ba mẹ và ông ngoại bà ngoại quở trách cậu như vậy, làm cậu cảm thấy thấy rất phiền.
“Anh.” Nói chuyện với hai ông bà một lát, An Vô Dạng nói muốn ra ngoài, An Vô Phỉ đuổi theo, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Em muốn đi chơi cùng anh.”
An Vô Dạng lười nhác quay đầu nhìn lại, giơ tay véo mặt em trai nhỏ hơn mình bảy tuổi: “Anh dẫn em đi chơi, sau này em phát tài cũng đừng quên anh đó.”
An Vô Phỉ nói: “Nếu em phát tài mà không chia cho anh, anh đi chơi sẽ không dẫn em theo sao?”
“...” An Vô Dạng cạn lời, cảm thấy trong nhà ai cũng xem thường mình: “Sói vô ơn nhỏ, đi thôi.”
“Chúng ta đi đâu?”
“Trộm trứng chim.”
Cũng không phải thật sự như thế, bọn họ chỉ là trèo lên cây, dùng điện thoại chụp ảnh trứng chim, không chạm vào tổ chim, cũng không chạm vào trứng chim, xong xuôi lập tức trèo xuống.