Gả Nhầm

Chương 3



Ta tát mạnh lên mặt nàng, nghiến răng nói:

“Trong mắt tỷ chỉ có tình ái nam nữ, còn tính mạng người nhà thì không đáng gì sao?”



Ta kéo tay nàng ra sân:



“Tỷ đã không sợ chết, vậy thì đi theo ta. Cùng ta tới gặp Ninh Vương, để chàng ấy quyết định: g.i.ế.c hay tha.”



“Buông ra! Ta không đi!”

Nàng ta giãy nảy lên.



Ta biết, tỷ tỷ không thực sự không sợ chết.

Năm đó, chỉ vì mơ thấy ta rơi xuống sông mà nàng ta khóc đến ngất xỉu.



Đang giằng co hỗn loạn, cổng sân chợt mở ra.



Huynh trưởng bước vào, dẫn theo một bóng người quen thuộc — Ninh Vương.



Chàng dừng lại giữa sân, giọng điềm đạm nhưng đầy uy nghi:



“Phu nhân, rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?”

4.



Ta bịt chặt miệng tỷ tỷ, lạnh giọng:



“Giang Yên, nếu tỷ còn dám la thêm một tiếng, để Vương gia sinh nghi… ta sẽ lập tức g.i.ế.c tỷ ngay tại đây.”



Tỷ tỷ hoảng loạn trước ánh mắt như băng lạnh của ta.



Ta đẩy nàng ra, chỉnh lại y phục cho phẳng rồi bước vào sân, mỉm cười chào Ninh Vương:



“Thiếp không sao, chỉ là muội muội và muội phu tranh cãi một chút.”



“Không có việc gì là tốt.”

Chàng khẽ thở phào, mày giãn ra đôi phần.



Ta dìu chàng vào tiền đường, vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt của Mẫn Thời Dĩ.



Hắn đang nhìn ta dìu Ninh Vương, trong mắt thấp thoáng nét xót xa như thể chính ta mới là kẻ phụ tình.



Mọi người lần lượt an tọa. Ngoại trừ tỷ tỷ, ai nấy đều cố gắng giữ bầu không khí ôn hòa, trò chuyện nhã nhặn.



“Mẫn đại nhân vẫn ở Hàn Lâm Viện chứ?”

Ninh Vương mở lời trước.



“Vâng.”

Mẫn Thời Dĩ đáp, giọng có phần kiêu ngạo.

“Ý Dương các lão muốn để ta tích lũy thêm vài năm kinh nghiệm rồi sẽ phái đi ngoại trấn rèn luyện. Qua hai chức nữa là có thể hồi kinh.”



Ta cúi đầu nhấp trà. Mẫn Thời Dĩ quả thực có lý do để tự cao: đỗ trạng nguyên, được Dương các lão đích thân dẫn dắt, lại là nhân tài mới nổi trong triều đình.



Nghe nói Dương các lão còn muốn đề bạt hắn làm người kế nhiệm, cũng là lý do khiến tỷ tỷ để mắt tới hắn.

So với làm Vương phi bị giam trong phủ, nàng ta chọn làm phu nhân quyền thần — danh lợi song toàn.



Nhưng giờ nhìn lại, với lòng dạ của hắn, liệu có xứng với hai chữ "quyền thần" ấy chăng, ta bắt đầu hoài nghi.



“Không tệ.”

Ninh Vương gật đầu nhàn nhạt.



“Mạo muội hỏi, gần đây Vương gia có dự định gì?”

Mẫn Thời Dĩ đổi giọng, “Thánh thượng có ý muốn tu sửa đàn tế, xưa nay đều do hoàng tử giám công, không rõ Vương gia có định dâng tấu nhận việc?”



Không khí bỗng trở nên lạnh lẽo.



Tỷ tỷ nhướng mày, ánh mắt đắc ý nhìn ta.



“Ta là kẻ mù,” Ninh Vương cười nhạt, “không đảm đương nổi việc lớn. An ổn nghỉ ngơi mới là điều nên làm.”



Mẫn Thời Dĩ liếc ta một cái, rồi cười ý vị:



“Vâng, Vương gia nên tĩnh dưỡng nhiều hơn.”



Ta cắt ngang, xoay sang hỏi Ninh Vương:



“Vương gia thấy canh hôm nay mặn không?”



Chàng nhướn mày, lập tức hiểu ý, mỉm cười:



“Không, ta không thấy mặn.”



“Thế thì chắc là… muội phu mặn rồi.”

Ta nhếch môi, liếc nhìn Mẫn Thời Dĩ.



Chữ “mặn” ở đây không nói món ăn, mà là chỉ người thừa hơi xen vào việc không liên quan.



Mặt Mẫn Thời Dĩ đỏ bừng.



Ninh Vương khẽ bật cười, tựa như có chút tự mãn.

Chàng nghiêng đầu, thì thầm:



“Phu nhân, ta muốn ăn cá.”



“Vâng.”

Ta dịu dàng gỡ từng miếng xương cá cho chàng.

Chàng chống cằm, ung dung nhìn về phía ta, dù không thấy, nét mặt lại ánh lên vẻ mãn nguyện như có tất cả trong tay.



Tỷ tỷ im lặng, không dám lên tiếng.

Mẫn Thời Dĩ chỉ lặng lẽ uống rượu, mặt sa sầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Con cá này… thật sự rất ngon.”

Ninh Vương chậm rãi khen.



Ta bỗng thấy rằng, Ninh Vương có lẽ không nghiêm trang như vẻ ngoài chàng vẫn thể hiện.



Dùng xong bữa, ta trở vào phòng lấy đồ. Khi đi ngang qua sân nhỏ, dưới tán đào rợp hoa, ta bắt gặp Mẫn Thời Dĩ đang đứng đó, ánh mắt sâu như nước, giọng khàn khàn:



“A Lê… xin lỗi.”



Ta chẳng muốn nhiều lời, định vòng qua hắn.



Hắn lại bước theo:



“Ta thích nàng, nhưng chuyện đã xảy ra… là lỗi của ta. Nàng muốn ta bồi tội thế nào cũng được.”



Ta dừng chân, nhìn thẳng hắn:



“Vậy… ta muốn ngươi lập tức c.h.ế.t để tạ tội.”



Hắn cứng đờ tại chỗ.



“Không làm được thì câm miệng lại, cất kỹ cái mũ khi quân kia đi.”

Ta không thèm ngoái lại, rảo bước trở vào tiền đường.



Sau khi định thân với Mẫn Thời Dĩ, ta từng rung động.

Hắn tài hoa, tuấn tú, nói yêu ta, từng khiến ta trằn trọc suốt nhiều đêm nghĩ về tương lai cả hai.



Nhưng... mọi thứ tan thành mây khói ngay giây phút ta bị tráo làm tân nương.

Tình cảm, khi bị phản bội, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.



Có những người, thật sự không đáng.



“Phu nhân?”



Ninh Vương đã đứng đợi sẵn ngoài cửa.

Ta vội bước nhanh hơn, chàng đưa tay ra, ngỏ ý muốn ta nắm lấy.



“Đường nhà nàng, ta không quen. Làm phiền phu nhân… dìu ta một đoạn.”

5.



Ta nắm tay Ninh Vương, cùng chàng chậm rãi ra ngoài.



Bước chân nhẹ nhàng, nét mặt chàng trông vô cùng thoải mái, tâm trạng có vẻ rất tốt.



Không hiểu vì sao, kiệu đơn ban sáng lại đổi thành xe ngựa. Ta nghi hoặc, thì nghe Ninh Vương giải thích:



“Nhà kiệu phu có việc gấp, ta cho họ về rồi.”



Ninh Vương phủ không có kiệu phu, nhưng Giang gia có. Ý nghĩ ấy lướt qua trong đầu, ta chỉ khẽ cười, không hỏi thêm.



“Đôn kê đâu?”



Ninh Vương đứng bên xe, quay đầu hỏi. Cả phu xe lẫn Lập Nhân đều đứng đực ra như khúc gỗ, không ai có phản ứng.



Cuối cùng, vẫn là ta tiến lên, đỡ chàng lên xe.



Chàng dường như phấn khởi hơn thường ngày. Trên đường còn ghé mua bánh ngọt.



Thấy chàng vui, ta ngập ngừng dò hỏi:



“Vương gia đã từng bị ai lừa chưa? Nếu có người lừa chuyện lớn thì chàng sẽ làm sao?”



“Tùy chuyện mà xử lý.” Chàng đáp thản nhiên.



“Nếu là người không quen mà lừa chuyện lớn thì sao?”



“Thì phải trả giá.”



Chàng nói một cách bình tĩnh, dửng dưng.



Ta giật mình đến mức bóp nát chiếc bánh trong tay.



Lời mẫu thân dặn trước khi chia tay chợt hiện về trong đầu:



“Trước khi Vương gia phát giác, con phải nhanh chóng có con. Khi đã có con, vì thể diện, hắn sẽ không thể công khai chuyện bị tráo đổi.”



Có lẽ thật sự chỉ còn cách đó. Vì tính mạng cả nhà, ta phải cố gắng sinh con càng sớm càng tốt.



“Nàng đang nghĩ gì thế?”



Ninh Vương đột ngột hỏi.



“Bánh… ngon lắm ạ.”



Ta giật mình, vội lảng sang chuyện khác, “Hôm nay Thất điện hạ còn đến không?”



Hạt Dẻ Rang Đường

Chàng nhíu mày:



“Phu nhân thích Thất đệ sao?”



“Trẻ con mà, nghịch ngợm một chút nhưng rất đáng yêu.”



“Ồ.”



Chàng đáp đơn giản, “Hẳn là sẽ đến.”