Gả Nhầm

Chương 4



Quả nhiên, chiều hôm đó Thất hoàng tử lại tới đúng bữa cơm, dính chặt lấy ta không rời, lúc thì nói chuyện, lúc thì đòi chơi cờ, tới tối còn nằng nặc đòi cùng ra vườn dạo mát.



“Vương gia đi dạo thì thôi, thiếp không muốn chàng quá mệt.”



Ta từ chối khéo, vẫn còn giữ sức cho chuyện quan trọng đêm nay.



“Ta đâu có bất tiện gì.”

Ninh Vương đứng dậy, dứt khoát, “Đi một lát thôi.”



Ta ngạc nhiên nhìn chàng.



“Ta và nhị tẩu cùng dắt tay nhị ca.”

Thất hoàng tử đề nghị, “Như vậy sẽ không lo nhị ca bị ngã.”



Vậy là ba người cùng dạo vườn. Vòng này nối vòng kia, chưa tới nửa canh giờ, Thất điện hạ đã rên rỉ:



“Chân ta đau quá… đi không nổi nữa…”



Ninh Vương liền gọi Lập Nhân đến:



“Đưa hắn về.”



Thất hoàng tử bị bế đi, miệng méo xệch như sắp khóc.



“Phu nhân, ta không mệt.”

Ninh Vương nghiêng đầu, “Tiếp tục đi dạo chứ?”



“Vâng…”

Ta miễn cưỡng gật đầu, không ngờ chàng lại hứng thú đi dạo như vậy. Đành tiếp tục nắm tay chàng bước chầm chậm dưới ánh trăng.



Nhưng thật ra… người mệt là ta.



Ta chỉ muốn về nghỉ. Đêm nay cần viên phòng, sức khỏe Ninh Vương lại không tốt, nếu mệt quá biết đâu không làm được chuyện gì cả.



“Phu nhân đang nghĩ gì vậy?”

Chàng hỏi bất chợt.



“Lo Vương gia mệt thôi ạ.”

Ta cười, cố giữ giọng tự nhiên, “Hay là… chúng ta về nghỉ nhé?”



“Ừm?”

Chàng nghiêng đầu về phía ta, đôi mắt tuy không thấy nhưng lại như đang soi tận đáy lòng.



Ta hoảng, vội đánh trống lảng sang chuyện khác.



Cuối cùng, người lê chân vào phòng trong trạng thái rã rời lại chính là ta.



Sau khi rửa mặt, ta vẫn cố giữ vẻ tỉnh táo, khẽ nói:



“Vương gia… đi nghỉ thôi.”



Ta chỉnh gối cho chàng, đỡ chàng lên giường, chỉ tiếc chàng không thấy, đành dùng lời nói để biểu đạt.



“Được.”

Chàng khẽ đáp, rót một ly trà.



Ta nằm xuống giường chưa bao lâu đã thiếp đi.



Sáng hôm sau tỉnh lại, Ninh Vương đã dậy từ sớm.



“Tuyết Quyên, Tuyết Quyên!”



Ta gọi nha hoàn, vội lật chăn ra xem, giường vẫn sạch sẽ như lúc đầu.



“Hình như tối qua… chưa viên phòng.”



“Giờ phải làm sao đây?”

Tuyết Quyên bằng tuổi ta, cũng chẳng hiểu mấy chuyện này, sốt ruột theo.



“Giá mà hỏi mẫu thân trước, viên phòng thì cần làm gì, chuẩn bị gì…”



“Hay… để nô tỳ ra ngoài, hỏi mấy bà ma ma già có kinh nghiệm?”



Ta gật đầu.



Không biết thì hỏi, chẳng có gì phải xấu hổ.



Đến trưa, Tuyết Quyên về, tay xách theo một túi… cá chạch. Mặt mày thần bí:



“Ma ma kia bảo, nam nhân ăn thứ này bổ lắm, đặc biệt có ích vào… đêm tân hôn.”



6.



“Mới mua hôm nay, Vương gia ăn thêm chút nhé.”



Giờ cơm tối, ta gắp vài miếng cá chạch vào bát cho Ninh Vương. Chàng nếm một đũa, khẽ nhướn mày.



“Sao lại nghĩ đến việc nấu món này?”



Giọng chàng bình thản, nhưng rõ ràng là hỏi Vương quản gia.



“Là Tuyết Quyên cô nương mang về, phu nhân căn dặn nhà bếp chuẩn bị cho Vương gia.”

Bà quản gia đáp, ánh mắt không giấu nổi hàm ý khi nhìn về phía ta,

“Vương gia trước nay vốn không dùng mấy thứ tanh tưởi thế này, hay để lão nô dọn xuống?”



Cái nhìn của bà quản gia khiến ta khựng lại. Rõ ràng bà hiểu công dụng của cá chạch.



Ta bỗng thấy hối hận. Không biết Ninh Vương có hiểu ngụ ý của món ăn này không. Nếu có, liệu chàng sẽ nghĩ gì về ta?



Ta cúi mặt húp canh, mặt nóng ran, không dám ngẩng đầu.



“Không sao. Vị ổn.”

Ninh Vương quay sang ta, mỉm cười,

“Cảm ơn phu nhân.”



Ta khẽ gật đầu, lòng như trút được một hơi.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ăn xong, ta định về nghỉ thì Ninh Vương lại ra ngồi dưới gốc cây, rót trà:



“Lâu rồi chưa luyện kiếm. Phu nhân có muốn xem không?”



Ta ngạc nhiên. Thân thể chàng không khoẻ, sao đột nhiên muốn luyện kiếm?



Chàng rút kiếm, từng chiêu từng thức nhẹ như nước chảy mây trôi.

Dù đôi mắt không còn thấy rõ, động tác vẫn chuẩn xác, phong thái tuấn nhã.



Ta bất giác nhớ lại lời phụ thân từng nói trong men say:



“Ninh Vương văn võ song toàn, chỉ tiếc vì tài năng quá mức, làm lu mờ Thái tử… nên mới bị người hạ độc, đến mức hỏng mắt.”



Quả thật, sinh trong hoàng thất, áo gấm lụa là, nhưng mỗi bước đều như dẫm trên lưỡi dao.



Chàng dừng lại nghỉ, ta liền mang bình trà đến:



“Để thiếp sai người đun nước nóng, Vương gia rửa mặt qua.”



“Cảm ơn phu nhân.”

Chàng nhẹ gật đầu, ngồi xuống cạnh ta.



Ánh nắng đổ xiên qua vòm lá. Ta chưa kịp nghĩ gì thì chàng đã hỏi:



“Mấy ngày nữa là sinh nhật của nàng phải không? Muốn tổ chức thế nào?”



Ta khẽ sững người. Chính ta còn quên mất, không ngờ chàng lại nhớ.



“Ăn bát mì trường thọ là được. Sinh nhật nhỏ thôi, không cần rình rang.”



Chàng chỉ “ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.



Về phòng, Ninh Vương đi tắm. Ta định gọi Lập Nhân mang y phục vào thì phát hiện hắn không có ở đó như thường lệ.



“Để ta mang vào được không…”

Ta do dự ngoài cửa, chúng ta còn chưa viên phòng, không biết làm vậy có khiến chàng nghĩ ta nhẹ dạ không…



Bên trong vẫn yên ắng.



“Vương gia, thiếp… mang y phục vào nhé?”

Giọng ta hơi run.



Một lát sau, chàng đáp nhẹ:



“Cảm ơn phu nhân.”



Ta hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.



Ninh Vương quay lưng về phía ta, ngồi trong thùng tắm. Bờ vai rộng rắn rỏi, làn da trắng mịn như sứ, thân hình đẹp đẽ…

Ta chỉ thoáng liếc qua đã vội quay đầu, mặt đỏ rực.



“Phu nhân?”

Giọng chàng vang lên nhẹ nhàng.

“Để y phục bên tay ta là được.”



“Vâng.”

Ta cúi đầu, tay đặt bộ y phục bên cạnh rồi chuẩn bị lui ra.



“Phu nhân chậm một chút.”

Chàng nói thêm, giọng như mang theo ý cười.



Ta lập tức đứng khựng, mặt càng đỏ, không dám nhìn, cũng chẳng biết phải nói gì.



Một lúc sau, chàng bước ra, tay cầm khăn, gọi:



“Phu nhân?”



“Thiếp ở đây.”



Ta đang định rời đi kiếm cớ thì chàng nói:



“Phiền nàng gọi Vương quản gia đến một chút.”



“Vương gia cần gì sao?”



Chàng đưa tay vẩy nhẹ khăn, chỉ vào mái tóc còn ướt:



“Muốn lau tóc một chút.”



Ta nhìn mái tóc đen nhánh rủ xuống trước trán, lòng chợt ấm lên:



“Để thiếp lau cho chàng.”



Chàng mỉm cười, dịu dàng:



“Làm phiền phu nhân rồi.”



Tóc chàng rất mượt, mỏng mà dày, như tơ lụa trượt qua tay.



Ta vừa lau vừa tìm cớ mở lời, muốn chủ động thân thiết hơn:



Hạt Dẻ Rang Đường

“Vương gia thường ngày sinh hoạt… đều do Vương quản gia lo liệu sao?”



“Ừ. Bà ấy quản việc lớn nhỏ trong phủ, còn việc bên cạnh thì có Lập Nhân.”

Chàng hơi ngập ngừng, “Nhưng bà ấy cũng đã lớn tuổi, từng nói muốn xin về quê dưỡng già. Lập Nhân cũng sắp thành thân. Ta định tìm thêm hai người hầu thân cận.”



Chàng khẽ nghiêng đầu:



“Phu nhân giúp ta để ý người thích hợp nhé?”



Ta khựng lại. Vương quản gia chỉ mới ngoài bốn mươi, vậy mà đã được cho về nghỉ, đúng là vương phủ, đãi ngộ hơn người.



Ta suy nghĩ một lát rồi khẽ nói:



“Nếu Vương quản gia xin về quê dưỡng già, việc hầu hạ trong phòng… thiếp có thể thay.”