Lời vừa nói ra, má ta đã hơi nóng. Nhưng nếu muốn thân thiết với chàng, thì càng sớm càng tốt.
Ninh Vương lặng đi một chốc, sau cùng khẽ đáp:
“Chăm sóc ta sẽ rất vất vả.”
“Chúng ta là phu thê.”
Ta nhẹ giọng, “Cho dù có vất vả, cũng là điều nên làm.”
“Hơn nữa…”
Ta ngước mắt nhìn chàng, “Vương gia rất biết tự chăm sóc mình. Thiếp thấy không hề vất vả gì cả.”
Chàng không đáp, chỉ im lặng thật lâu.
Tưởng chừng chàng sẽ từ chối, ai ngờ, giọng chàng vang lên trầm thấp mà ấm áp:
“Được. Vậy tạm thời… không cần tuyển thêm ai nữa.”
“Cảm ơn phu nhân đã chịu thiệt.”
7.
Vương quản gia xem chừng háo hức rời phủ lắm rồi.
Buổi trưa ta còn trò chuyện với Ninh Vương, đến chiều tối bà đã thu xếp hành lý, quỳ lạy từ biệt ta.
Ta hơi ngạc nhiên vì sao bà lại chọn rời đi vào lúc này, chẳng nấn ná thêm một đêm. Nhưng nghĩ mình và bà vốn không thân, cũng không tiện hỏi nhiều.
“Cảm ơn ngươi đã chăm sóc Vương gia bao năm qua.”
Ta bảo Tuyết Quyên đưa cho bà một túi bạc.
“Vương phủ vẫn là nhà của ngươi, khi nào muốn trở về, cứ về.”
Bà quản gia nghẹn giọng:
“Vương gia từ nhỏ do lão nô nuôi lớn, mọi sở thích của người, lão nô đều thuộc. Chiều nay, lão nô có chép lại một quyển, đã giao cho Tuyết Quyên cô nương.”
“Mong Vương phi từ nay… thay lão nô lo chu toàn.”
Thì ra, cả buổi chiều bà lặng lẽ ngồi ghi chép lại từng thói quen, từng sở thích của Ninh Vương, như một cách trao lại quyền chăm sóc.
Dáng đi của bà nặng nề, bước được ba bước lại ngoái đầu nhìn một lần, mãi mới khuất sau cửa phủ.
Ta còn chưa kịp gọi dọn bữa tối, thì Lập Nhân đã tới báo rằng phải về nhà thành thân, phải nửa tháng mới quay lại.
“Mới định ngày sao?”
Ta ngạc nhiên.
“Không… là định từ năm ngoái rồi.”
Hắn lúng túng đáp.
Ta không hỏi thêm, chỉ đưa một túi tiền thưởng, dặn dò:
“Mau quay về. Người như ngươi, trong phủ không thể thiếu.”
Lập Nhân liếc nhìn ta một cái, có vẻ ấm ức, gật đầu cáo từ. Vừa quay lưng bước đi, hắn vừa lẩm bẩm:
“Vội thế, ta biết tìm đâu ra người để cưới đây…”
“Gì cơ?”
Ta nghe loáng thoáng, chưa kịp hiểu.
“Không có gì! Tiểu nhân xin cáo từ!”
Hắn vội vã bỏ đi.
Họ vừa rời phủ, tất cả mọi việc gần gũi xoay quanh Ninh Vương, từ y phục, thuốc thang, ăn uống đến cả thư từ, sổ sách, đều dồn lên vai ta.
Ngay cả việc trả lời thư trong thư phòng, cũng được giao lại cho ta. Ta hơi do dự:
“Loại việc này… liệu thiếp có làm được không?”
Ninh Vương mỉm cười:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Ta nhớ hai vị cô nương Giang gia vốn nổi danh tài nữ ở kinh thành.”
Không còn cách nào, ta đành ngồi đối diện chàng, đọc thư và soạn lời hồi âm.
“Thư của Thái đại nhân,”
Chàng ngẫm nghĩ một chút,
“Trả lời rằng: nếu ông ấy muốn hồi kinh, thì chờ qua mùa mưa. Năm nay mưa lớn dễ sinh lũ, ông ấy đang tại chức, khả năng khó xoay sở.”
Ta gật đầu, chuẩn bị viết.
“Phu nhân đã từng ăn bánh hoa tươi chưa?”
“Chưa từng.”
Ta đáp.
“Vậy nhờ ông ấy gửi vài chiếc bánh hoa tươi, thêm mấy loại vật liệu mới và mấy cây trâm.”
Lát sau, khi đọc thư Lưu huynh nơi biên ải, chàng thở dài:
“Nói ta vẫn ổn, mong huynh ấy vững lòng nơi xa.”
“Phu nhân đã ăn kẹo sữa chưa?”
Chàng bất chợt hỏi.
“Chưa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thế thì nhờ huynh ấy mang về một ít.”
Tay ta khựng lại nơi đầu bút, trong lòng khẽ nghẹn.
Ninh Vương đối xử với ta như vậy, ta biết… đó là vì nghĩ ta là Giang Yên.
Nếu một ngày nào đó chàng phát hiện người trước mặt không phải người mình từng yêu, chỉ e không chỉ đau lòng, mà còn tức giận đến cực điểm.
“Vương gia không cần làm vậy đâu.”
Ta khẽ nói, “Ở kinh thành thứ gì cũng có thể mua được.”
Chàng bất ngờ nghiêng người lại gần, cúi xuống, nét mặt ôn hòa mang theo nụ cười:
“Lúc trước phu nhân còn nói chúng ta là phu thê, sao lại khách sáo như vậy?”
Ta bật cười, khẽ gật:
“Đúng vậy, là thiếp nghĩ nhiều quá.”
“Phu nhân có muốn ra ngoài dạo một lát không?”
Chàng hỏi.
“Vườn mẫu đơn đang nở rộ. Nếu nàng muốn, ta có thể đi cùng.”
Ta ngẩn ra. Mấy năm trước, ta và tỷ tỷ thường tới xem.
Nhưng năm nay ta không dám, sợ gặp người quen, sợ bị nhìn ra sơ hở.
Thế nhưng, nếu từ chối, chẳng phải đã tự bỏ qua cơ hội gần gũi hiếm hoi này?
Bởi vì có tình, nên mới muốn có thêm chút kỷ niệm. Có kỷ niệm, thì mới có ràng buộc.
8.
Vườn mẫu đơn khá xa, nên chúng ta cùng ngồi một cỗ xe ngựa.
Trên đường đi, Ninh Vương im lặng, chỉ nắm lấy tay ta, khẽ khàng mà ấm áp. Tay ta trong tay chàng, lòng cũng dần trở nên yên ổn, rộn ràng một cách kỳ lạ.
Khi đến nơi, khách ngắm hoa hãy còn thưa thớt. Ta đội mũ trùm kín mặt, dắt tay chàng chậm rãi bước giữa những luống hoa mẫu đơn đang nở rộ.
“Đây là Lộc Cửu,” ta chỉ tay giới thiệu, “Còn kia là Hùng Hồng.”
Dù đôi mắt không thể thấy, chàng vẫn lắng nghe rất chăm chú:
“Ở phủ mình trồng giống gì vậy?”
“Là Thử Cô.”
Ta mỉm cười.
“Phu nhân thật chu đáo.”
Chàng khen, “Ngày mai ta sẽ cho người bổ sung thêm vài giống khác, để nàng rảnh rỗi thì ngắm cho vui mắt.”
Nghe chàng nói đến hoa, lòng ta cũng hào hứng hẳn:
“Vậy… thiếp có thể trồng thêm mấy cây sơn trà chứ?”
“Phu nhân, vương phủ là nhà của nàng. Dù nàng muốn nuôi bò, cũng chẳng ai dám cản.”
Chàng đáp, giọng vui vẻ.
Ta bật cười:
“Vậy thật thì thiếp nuôi bò đó.”
“Được thôi. Ta sẽ cho người xây cho nàng một… chuồng bò.”
Ta cười nghiêng ngả, tiếng cười không kìm được vang lên giữa vườn mẫu đơn.
Chàng cũng khẽ cười, như bị niềm vui của ta lây sang.
Chốc sau, chàng nhíu mày, nghiêm túc hơn:
“Nhưng nghĩ lại… chuồng bò chắc vẫn không ổn, mùi hơi nặng. Hay là xây cho nàng một nhà kính trồng hoa được không?”
“Nhà kính trồng hoa?”
Mắt ta sáng lên.
“Thật tốt! Thiếp vẫn luôn ao ước có một cái như vậy.”
Ninh Vương mỉm cười, dịu dàng như ánh nắng xuyên qua tán lá:
“Phu nhân còn thích loài hoa nào nữa, cứ nói. Ta sẽ tìm bằng được cho nàng.”
Ta thật lòng liệt kê vài giống hiếm, rồi thoáng xấu hổ vì mình nói quá hăng:
“Nếu mà có được Lục Giác Hồng thì hay biết mấy.”
“Trùng hợp, ta có bằng hữu có giống đó.”
Chàng đáp ngay.
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Ta vui mừng quá đỗi, không kìm được mà nhào tới ôm lấy chàng:
“Cảm ơn Vương gia!”
Chàng hơi cứng người lại, không ôm đáp, nhưng khóe môi vẫn ánh lên nụ cười rạng rỡ.
Ta nhìn nụ cười ấy mà trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp khó tả. Nhưng rồi một ý nghĩ chợt xẹt qua đầu.