Nếu ta gả cho Mẫn Thời Dĩ, chắc chắn hắn sẽ không vì một lời nói vui mà xây nhà kính cho ta.
Nhà hắn nhỏ, tính hắn cũng không rộng rãi đến vậy.
Ta bỗng khựng lại — ta, người đang mang tội khi quân, lại thấy mình may mắn khi được ở trong Vương phủ, còn ngây ngô tưởng rằng mình đã thực sự có một mái nhà.
“Phu nhân không vui sao?”
Chàng bất ngờ hỏi.
Ta thoáng giật mình. Dù không nhìn thấy, nhưng Ninh Vương lại cảm nhận tinh tế đến đáng sợ.
Ngay cả một thoáng thay đổi trong tâm tình, chàng cũng nắm bắt được.
Ta đang định mở lời, thì phía sau vang lên tiếng gọi:
“Giang Yên! Giang Yên, trùng hợp quá, gặp ngươi ở đây.”
Là Triệu Tùng Ngọc, khuê mật của tỷ tỷ ta.
Cha nàng ta làm Ngự sử ở Đô Sát Viện, bản thân nàng trước đây thường đến Giang phủ tìm tỷ tỷ, với ta thì chẳng mấy thân tình.
Tay ta vẫn nắm tay Ninh Vương, chỉ khi nghe tiếng gọi mới nhận ra mình đang siết quá chặt, vội buông ra.
Ta quay người, bắt chước cách nói năng và vẻ mặt của Giang Yên, chào hỏi như không có chuyện gì.
“Thỉnh an Vương gia, thỉnh an Vương phi.”
Triệu Tùng Ngọc hành lễ một cách vội vàng, rồi nhanh chóng kéo tay ta nói nhỏ:
“Lần đầu thấy ngươi đội mũ che mặt như vậy đấy.”
“Trời nắng quá, che mặt cho đỡ chói.”
Ta cười, giọng thản nhiên.
Nàng ta liếc Ninh Vương, thấy chàng không phản ứng, dường như không nhìn được, bèn ghé sát tai ta, giọng thì thầm:
“Ninh Vương đối với ngươi tốt chứ?”
Ta gật đầu, không muốn nói nhiều.
“He he…”
Nàng ta hạ giọng hơn nữa,
“Hôm qua ta thấy Mẫn Thời Dĩ cãi nhau với muội muội của ngươi. Thật ra… ta còn lo cho ngươi nhiều hơn đấy.”
“May mà ngươi không gả cho Mẫn Thời Dĩ. Ta nói thật, hắn có ngoại thất bên ngoài rồi. Giờ muội muội của ngươi chắc khổ ra trò.”
Tim ta khựng lại. Mẫn Thời Dĩ có ngoại thất?
Không thể nào.
Hắn vẫn luôn ra vẻ thanh cao chính trực, từng lời từng chữ như khuôn vàng thước ngọc.
Sao có thể làm chuyện bẩn tưởi như vậy?
“Ngươi vẫn thường khen muội muội mình may mắn.”
Triệu Tùng Ngọc hạ giọng hơn nữa, “Nhưng ta thấy người may mắn thật sự là ngươi đó, hì hì.”
Ta chỉ cười gượng:
“Chuyện Mẫn Thời Dĩ, ta chưa rõ. Để ta về hỏi phụ mẫu.”
“Nhớ hỏi kỹ nhé.”
Nói rồi, nàng ta rảo bước theo bằng hữu, đi được mấy bước lại ngoái đầu, ngắm Ninh Vương từ đầu đến chân, rồi mới chạy đi.
Ta đứng lặng, nhìn theo bóng nàng ta, lòng như có tảng đá đè nặng.
Còn bao nhiêu chuyện như thế đang chờ ta phía trước?
Giấy không gói được lửa, ta biết điều đó.
Một ngày nào đó… mọi chuyện sẽ vỡ lở.
“Sao vậy?”
Ninh Vương khẽ nắm lấy tay ta.
“Muội muội của nàng xảy ra chuyện sao? Có cần đến thăm không?”
9.
Ta còn chưa kịp tìm Giang Yên, thì đã chạm mặt nàng ta ngay tại cửa vườn mẫu đơn.
Lễ nghi sơ lược qua loa, nàng kéo ta ra một góc, cau mày hỏi:
“Sao muội và Vương gia lại ở đây?”
“Chúng ta đến từ sáng.”
Ta nhíu mày.
“Chẳng lẽ là Triệu Tùng Ngọc rủ tỷ tới?”
Giang Yên gật đầu.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta lập tức thấy khó chịu.
“Tỷ điên rồi sao?”
Ta nghiến răng, thật muốn cạy đầu nàng ta ra xem bên trong chứa gì.
“Giang Lê và Triệu Tùng Ngọc vốn chẳng thân, nàng ta rủ là tỷ liền đi ngay à?”
“Ta cũng chỉ muốn đến ngắm hoa.”
Giang Yên hất cằm, “Trước đây mỗi năm ta đều tới, năm nay không được sao?”
Ta tức đến run người, nắm cổ tay nàng ta kéo ra sau tán cây, ép giọng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tỷ nói thật, chuyện tráo kiệu… là tự tỷ nghĩ ra, hay còn ai biết nữa? Có nói cho Triệu Tùng Ngọc không?”
Ta không tin vào sự trùng hợp ngẫu nhiên. Vừa gặp ta xong, Triệu Tùng Ngọc đã tìm cách rủ Giang Yên tới?
Năm xưa hai bên vốn chẳng thân thiết, lần này lại tỏ ra niềm nở quá mức.
“Làm gì có chuyện đó.”
Ánh mắt Giang Yên tránh đi, “Ta còn chưa nói với phụ mẫu và ca ca, sao có thể nói với người ngoài?”
Nhưng mười sáu năm làm tỷ muội, chỉ cần nàng chớp mắt ta đã biết nàng đang nói dối.
“Giang Yên!”
Ta nghiến răng, giọng rít lên, “Nếu nơi này không có ai, ta đã tát cho tỷ tỉnh!”
“Giang Lê, giờ làm Vương phi rồi nên mạnh miệng lắm nhỉ?”
Giang Yên trừng mắt nhìn ta, bướng bỉnh ngẩng đầu.
“Có gan thì tát thử xem! Ta sẽ nói hết với Ninh Vương ngay!”
Tính nàng ta xưa nay vẫn vậy, chỉ cần nổi nóng là không nghĩ tới hậu quả.
Ta tức đến mức chóng mặt.
“Tỷ có não không? Đây là tội khi quân! Tội khi quân đấy!”
Ta gần như gào khẽ, “Tỷ không nghĩ cho bản thân cũng được, nhưng hãy nghĩ đến phụ mẫu, nghĩ đến ca ca, nghĩ đến tiểu đệ của chúng ta!”
Giang Yên quay mặt đi, im lặng. Nhưng ta biết nàng ta đã bắt đầu nghe lọt tai.
Ta hạ giọng:
“Về nhà ngay. Trước khi ta xoa dịu được Vương gia, tỷ đừng để ai nhìn thấy nữa. Một bước cũng không.”
“Biết rồi biết rồi.”
Nàng ta lầm bầm, “Phiền c.h.ế.t đi được.”
Nói thế, nhưng Giang Yên vẫn hậm hực bỏ đi, giày giẫm mạnh trên đường đá như để lại dấu vết bất mãn.
Nàng ta vừa đi khuất, ta chưa kịp thở phào thì bỗng thấy một vạt áo đỏ thẫm lướt nhẹ qua hành lang phía sau.
Tay ta lạnh ngắt. Triệu Tùng Ngọc đã nhìn thấy.
Nàng ta chắc chắn đã biết ta là Giang Lê.
Ta lập tức gọi Tuyết Quyên tới, giọng gấp gáp:
“Đi tìm ca ca ta, bảo huynh ấy nghĩ cách quản chặt tỷ tỷ. Nếu không được, thì trói nàng ta ở nhà cũng được!”
“Nô tỳ hiểu.”
Ngay cả Tuyết Quyên cũng hoảng hốt thấy rõ.
Chỉ có Giang Yên là không biết sợ, vẫn như một khúc gỗ, chẳng hiểu bao nhiêu năm học lễ nghi bị rơi rớt ở chỗ nào.
“Phu nhân?”
Giọng Ninh Vương vang lên phía sau.
Ta vội quay lại, nắm lấy tay chàng:
“Muội muội hỏi vài chuyện, thiếp cùng muội ấy nói dăm câu, để Vương gia đợi lâu rồi.”
“Không sao.”
Chàng nhẹ nhàng đáp.
Lên xe ngựa trở về, Ninh Vương vẫn nắm tay ta không rời.
Qua màn lụa, ta nhìn dòng người tấp nập ngoài phố, lòng rối như tơ vò.
Tính khí Giang Yên không thể kiểm soát. Mà ta, liệu có đủ bình tĩnh giữ nổi mọi thứ?
Ta quay sang nhìn Ninh Vương, tim như thắt lại.
Cho dù ta có mang thai thì ít nhất cũng phải hai tháng sau mới biết.
Nhưng nếu trong hai tháng ấy, Triệu Tùng Ngọc mở miệng…, tất cả sẽ sụp đổ.
Liệu khi đó, Ninh Vương còn có thể tha thứ?
“Phu nhân,”
Giọng chàng dịu dàng vang lên, “Trong nhà có việc gì sao? Có cần ta giúp?”
“Không có gì lớn, chỉ là chút việc vụn vặt thôi.”
Ta cố giữ giọng thản nhiên.
“Dù là việc lớn hay nhỏ, nàng cũng nên nói với ta.”
Chàng nhẹ siết tay ta, “Chúng ta là phu thê, nên cùng gánh vác.”
Tim ta chùng xuống.
Chàng dịu dàng đến thế, chân thành đến thế, suýt nữa ta đã buột miệng nhờ chàng giúp ta che giấu vụ tráo kiệu.
Nhưng lời vừa chớm nơi đầu lưỡi, ta đã nuốt trở lại.
Không. Còn quá sớm.
Chuyện này phải đợi thêm một chút nữa.